Chọc Giận Bảo Bối - Chương 454

Tác giả: Hề Yên

"Phốc ...." Nghe được bốn chữ "Phục vụ đặc biệt", người bình thường khó tránh khỏi hiểu nhầm, Tô Cửu Y phun ra toàn bộ nước trái cây vừa muốn nuốt xuống, cả người sặc đến trực tiếp ho khan.
"Xin lỗi xin lỗi." Thích Cảnh Nhân vội vuốt phía sau lưng của cô, giúp cô thuận khí, "Tớ dùng từ không thỏa đáng."
Thật ra cũng không phải dùng từ không thỏa đáng, chỉ là đã nói ra bí mật Tô Cửu Y tận lực giấu diếm.
Cô ho khan rất lâu, mặt đều nghẹn đỏ, mới xem như thuận khí.
Người đến buổi tiệc đã gần đủ, Tô Cửu Y lôi kéo Thích Cảnh Nhân đứng ở trước bàn ăn không dám lộn xộn, vẫn luôn cẩn thận nhìn bốn phía, tìm kiếm bóng dáng người họ Tô. Quả nhiên, cô rất nhanh liền nhìn thấy Tô Man Ngưng kéo cánh tay Tống Trí Kha.
"Lần đầu tiên gặp vị hôn thê của Tống Trí Kha, nhìn có vẻ rất xinh đẹp." Thích Cảnh Nhân uống nước trái cây tán thưởng.
Tô Cửu Y lặng im không nói .
"Nhưng nghe Tần Thiếu Bạch nói, con gái lớn nhà họ Tô xinh đẹp hơn, chỉ là chưa thấy qua." Thích Cảnh Nhân nói, "Trước đó anh ta còn luôn nói thật sự là đáng tiếc."
Tô Cửu Y nhìn chằm chằm góc bàn hai giây, sau đó ngẩng mặt nói với cô: "Nếu như tớ nói tớ chính là con gái lớn nhà họ Tô, cậu tin không?"
Mắt thấy Tô Man Ngưng và Tống Trí Kha muốn đi về phía bọn họ, Thích Cảnh Nhân cắn cắn ống hút, nói: "Chậc, tớ đã cảm thấy trên người của cậu có loại khí chất vượt qua người thường."
Cái quỷ gì .... quả nhiên không thể nói lời quá nghiêm túc với Thích Cảnh Nhân, chưa đến ba câu liền sẽ bị dẫn vào trong khe.
"Em thật đúng là thích ăn." Tống Trí Kha đi tới nhìn thấy một tay Thích Cảnh Nhân cầm điểm tâm, một tay cầm đồ uống, không khỏi ghét bỏ châm chọc nói.
"Người lấy ăn làm trời, học theo trong sách tiểu học." Thích Cảnh Nhân ngược lại là vẻ mặt đương nhiên.
Tô Cửu Y nhìn Tô Man Ngưng hai giây, mỗi lần hai người trao đổi đều là Tô Man Ngưng chủ động mở miệng, mà lần này cô ta không có ý lên tiếng, vì vậy Tô Cửu Y đành phải dời tầm mắt sóng nước chẳng xao đến trên người Tống Trí Kha.
"Chị?" Thật ra lúc đầu Tô Man Ngưng vừa nhìn thấy cô đã có chút kinh ngạc, sợ rằng nhận lầm người, nhưng sau khi đến gần cẩn thận nhìn rõ mới phát hiện đúng thật là cô, cô rất đẹp.
"Ừ, Man Ngưng." Ngày thường Tô Cửu Y rất ít đáp lại Tô Man Ngưng, chứ đừng nói chi là cười như bây giờ, cho nên khó tránh khỏi khiến Tô Man Ngưng hơi giật mình.
Thật ra hai người đều di truyền đôi mắt của Tô Trấn Hùng, nhìn gần thật đúng là rất giống nhau.
Thích Cảnh Nhân đút bánh ngọt vào miệng, quan sát qua lại trên mặt hai người, sau đó chỉ vào Tô Cửu Y hỏi Tống Trí Kha: "Cậu ấy đúng thật là đại tiểu thư nhà họ Tô?"
Tống Trí Kha gật gật đầu.
"Cảnh Nhận, chuyện này sẽ nói cho cậu biết sau." Thần sắc Tô Cửu Y áy náy.
"Không có gì, cô không cần nói xin lỗi." Tống Trí Kha nhìn Thích Cảnh Nhân, cười đến xấu xa, "Ai không có bí mật?"
Thích Cảnh Nhân nuốt thức ăn trong miệng xuống, lúc vừa định nói chuyện, xa xa liền nhìn thấy Tiền Ức Tầm kéo cánh tay Thi Ngạo Tước chào hỏi người khác khắp nơi, ngại vì lễ tiết và phong độ, dù cho trên mặt Thi Ngạo Tước rất không tình nguyện cũng không nói gì thêm, nhưng người bên này ngược lại có thể cảm giác được, quanh người anh tản ra hơi thở lạnh như băng.
"Tiền Ức Tầm còn biết xấu hổ hay không?" Thích Cảnh Nhân bĩu môi, "Từ sáng đến tối ở bên ngoài thông đồng đàn ông thì thôi, còn phải lôi kéo Thi Ngạo Tước."
"Tôi lại cảm thấy cô ta rất chuyên nhất, từ nhỏ đã thích Tước." Lời này của Tống Trí Kha cũng không biết cố ý nói với ai, "Hơn nữa hai người trai tài gái sắc môn đăng hộ đối."
Tay cầm nĩa ăn của Tô Cửu Y khẽ rung động một chút.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Nếu Thi Ngạo Tước thật sự cưới cô ta, tôi liền cầm bom nổ tung hiện trường hôn lễ" Thích Cảnh Nhân tức giận nói, "Chính là nhìn cô ta không vừa mắt."
Tống Trí Kha dẫn dụ tiếp tục nói tiếp: "Vậy Thiểu Bạch kết hôn thì sao?"
Thích Cảnh Nhân liếc mắt nhìn Tần Thiếu Bạch đang nói chuyện phiếm với đám công tử, sau đó giơ nĩa ăn lên suy nghĩ một lúc, nói: "Tôi sẽ khiến người nữ trước khi kết hôn liền yêu tôi."
Tống Trí Kha bị cô đánh bại: "...."
*
Khách mời tham gia thọ yến, gần như đều kính R*ợ*u Tiền lão gia, chỉ là lúc Tô Cửu Y kính, R*ợ*u đỏ bị Thi Ngạo Tước bên cạnh đổi thành nước trái cây.
"Uống một chút tôi cũng sẽ không say." Cô nhỏ giọng nói.
"Lỡ như say khướt, chẳng phải là mất mặt tôi." Anh nhẹ nhàng nói ở bên tai cô.
Hơi thở ấm nóng Thi Ngạo Tước thở ra rơi xuống bên tai Tô Cửu Y, làm cho cô có chút lòng dạ rối bời.
"Tôi say thì liên quan gì tới anh." Tô Cửu Y không biết lấy dũng khí ở đâu ra, nói, "Tiền Ức Tầm uống R*ợ*u mới có thể mất mặt anh chứ."
Cô không có ý thức được, giọng điệu phàn nàn của mình cực kỳ giống cô bạn gái nhỏ đang ghen.
Cúi đầu nhìn vẻ mặt "Tôi rất tức giận", "Tôi không vui" của cô, Thi Ngạo Tước đột nhiên cảm thấy, tâm tình rất tốt.
Cách bọn họ không xa, hai người vốn luôn chán ghét đối phương đột nhiên mở ra hình thức buôn dưa lê.
"Tôi cảm thấy Tô Cửu Y và Thi Ngạo Tước có vấn đề." Thích Cảnh Nhân ngồi ở trên ghế dựa chống cằm quan sát người phía trước.
"Vậy em cảm thấy Tống Trí Kha và Tô Man Ngưng thì sao?" Tần Thiếu Bạch bên cạnh đong đưa ly R*ợ*u đỏ, buồn cười nhìn cô.
"Rất xứng lứa vừa đôi, chỉ là không biết nhân phẩm Tô Man Ngưng thế nào, chưa từng tiếp xúc qua." Thích Cảnh Nhân nói nói, "Nhưng loại đại tiểu thư nuông chiều từ bé này, tuy rằng phong cách lẫn cử chỉ đều lộ ra hơi thở thục nữ, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, khuyên Tống Trí Kha vẫn là cẩn thận một chút sẽ tốt hơn."
"Bệnh đa nghi của em rất nặng." Thấy tóc của cô có chút rối loạn, Tần Thiếu Bạch quay cái ghế tới, kiên nhẫn giúp cô sửa sang lại.
"Đây là phương pháp sinh tồn." Thích Cảnh Nhân trả lời.
Động tác Tần Thiếu Bạch rất nhẹ, sợ mình bất cẩn kéo đau Thích Cảnh Nhân.
Bộ dáng chuyên tâm nghiêm túc của anh, khiến người bên ngoài vô cùng kinh ngạc. Tạm không nói đến hôm nay anh rất ít chào hỏi với phụ nữ, đến cả các cô gái chủ động tiến đến gần cũng không có tâm nói chuyện với họ, lúc nói chuyện phiếm với người khác, cũng sẽ thỉnh thoảng đặt tầm mắt ở trên người Thích Cảnh Nhân.
"Ở nước ngoài cũng có rất nhiều người theo đuổi em ư?" Anh hỏi.
Thích Cảnh Nhân không có trực tiếp trả lời vấn đề của anh, mà là nghiêm túc hỏi: "Anh thường hay sửa tóc giúp cô gái như vậy à?"
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở bóng cây rơi vào trên lọn tóc Tần Thiếu Bạch, như là rải đầy ánh vàng, trong tròng mắt đen nhánh của anh chứa vài phần sương mù.
"Lần đầu tiên."
Thích Cảnh Nhân nghe được Tần Thiếu Bạch nói như vậy.
Tống Trí Kha đứng ở đàng xa, bưng một ly R*ợ*u đỏ nhẹ nhàng lay động, ánh mắt rơi vào trên người Tô Man Ngưng chào hỏi bạn bè, trên mặt cô tràn đầy nụ cười vui vẻ, trong ánh mắt cũng đầy vẻ vang, xem ra cô cũng không có dễ dàng thẹn thùng như anh tưởng tượng, trong xương cốt vẫn rất vui vẻ, chỉ cần xem đối tượng thôi.
Sau khi trò chuyện với bạn bè, cô bước nhanh đi về phía anh, trên mặt còn mang theo vui vẻ vừa rồi, ngay cả bước đi cũng có vẻ đặc biệt nhẹ nhàng linh hoạt.
"Chuyện gì vui vẻ như vậy?" Tống Trí Kha cười ôn hòa, như gió xuân tháng ba.
Tô Man Ngưng lắc đầu nói, "Không có gì, chỉ là một chút chủ đề phụ nữ mà thôi."
Tống Trí Kha giương môi, tiến đến trước mặt cô, nói: "Có phải cô rất sợ tôi không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc