Chọc Giận Bảo Bối - Chương 453

Tác giả: Hề Yên

Sau khi Thi Ngạo Tước đi vào cửa, thả tay Tô Cửu Y ở trên cánh tay của mình, Tô Cửu Y đầu tiên là cảm thấy có chút nghi hoặc, sau đó lại đột nhiên hiểu được.
Bởi vì không thường tham dự trường hợp như vậy, cô quả thật không hiểu nhiều lễ nghi những buổi tiệc kia.
"Một lát nữa cô ít nói chuyện là được." Thi Ngạo Tước cúi đầu nói chuyện ở bên tai cô, theo người ngoài thì tư thế này ngược lại có một chút mờ ám.
"Ừ được." Cô gật đầu đáp.
Tuy rằng cô cũng biết Thi Ngạo Tước mang cô đến, chỉ là làm vai diễn bạn gái tạm thời, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Hơn nữa còn rất lo lắng, lo lắng sẽ gặp được Tô Trấn Hùng và Triệu Thư Nhã ở chỗ này, hoặc là những người thích nhìn chê cười cô.
Nhưng cô ngẫm nghĩ lại, vô luận như thế nào cô và Thi Ngạo Tước đều là người vì quan hệ vụ án ở cùng một chỗ, nếu anh nói sẽ bảo vệ an toàn của mình, hẳn là sẽ không trơ mắt nhìn những người kia khi dễ mình đi.
Dù sao, anh là một người đàn ông bá đạo, chỉ cần lạnh mặt không nói gì, chỉ dựa vào khí tràng liền có thể làm cho rất nhiều người e sợ không thôi.
Hai người cùng đi đến vị trí đài phun nước âm nhạc, nơi đó đứng một vị lớn tuổi đang chuyện trò với người khác, tướng mạo rất là hòa ái, thật sự rất khó tưởng tượng lúc còn trẻ ông lại có thể là một đời kiêu hùng rong ruỗi trong thương trường.
"Bác Tiền." Thi Ngạo Tước tiến lên lên tiếng chào hỏi, lễ phép khẽ gật đầu.
Tiền lão gia nhìn thấy anh rất là cao hứng, nụ cười xếp trên khóe mắt: "Thật sự là rất lâu không gặp cháu, cũng không biết đến thăm bác Tiền."
"Trong khoảng thời gian gần đây công ty có không ít chuyện đã chậm trễ, kính xin bác Tiền thứ lỗi."
Đối phương cười sảng lãng ha ha nói: "Biết cháu bận rộn, yên tâm đi, thân thể bác Tiền rất tốt, cháu làm việc của cháu là được." Lúc này ông mới chú ý tới Tô Cửu Y đứng bên cạnh, liền hỏi, "Vị này chính là?"
Tô Cửu Y nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Thi Ngạo Tước, vẻ mặt của anh cùng không có thay đổi gì, vì vậy khôn ngoan trả lời: "Xin chào bác Tiền, cháu là Tô Cửu Y."
"Dáng dấp cô gái nhỏ rất xinh đẹp." Tiền lão gia vẫn cười, "Nhìn xem chỗ này có món gì thích ăn, tùy tiện ăn, đừng khách sáo là tốt rồi."
"Cảm ơn bác Tiền."
Lúc này, từ suối phun âm nhạc đằng sau đi tới một cô gái dáng người yểu điệu mặc váy dài màu xanh, khuôn mặt tinh tế, cô ta cất bước đi tới bên cạnh bác Tiền, nhìn Thi Ngạo Tước, mở miệng, trong giọng nói có vài phần cảm xúc làm nũng: "Anh Tước, lâu như vậy anh cũng không tới thăm em."
Không biết tại sao, Tô Cửu Y cảm giác trong nháy mắt cánh tay cô kéo liền cứng ngắc.
"Ức Tầm, anh cháu chính là người phải bận rộn sự nghiệp, đâu thể cả ngày chơi bời lêu lổng với cháu được." Mặc dù là giọng nói trách cứ, nhưng biểu cảm trên mặt ông lão vẫn là hòa ái vừa rồi.
Ông lão thông tình đạt lý như vậy....
Lúc Thi Ngạo Tước già đi có thể cũng là cái dạng này hay không?
Tô Cửu Y ngẩng mặt nhìn chằm chằm bên mặt Thi Ngạo Tước suy đoán hai giây.
.... Liên tưởng thất bại.
"Vậy sao cháu gửi tin nhắn mà anh ấy cũng không trả lời!" Cô ta cong miệng lên, bất mãn nói.
Tô Cửu Y có chút hiểu được ý nghĩa thật sự khi Thi Ngạo Tước mang cô đến, thầm nghĩ người đàn ông này thật sự là vô cùng phúc hắc, hại người không đền mạng.
Cô vừa định ung dung thản nhiên rút tay của mình từ trong khuỷu tay Thi Ngạo Tước ra, kết quả vẫn chưa hành động xong, liền bị Tiền Ức Tầm phát hiện đầu mối.
"Cô là ai?" Cô ta nhíu nhíu mày, trên mặt toàn là nét mặt không vui.
Ở trên đời này sống tròn 21 năm, lần đầu tiên Tô Cửu Y không biết nên chào hỏi với người khác như thế nào.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Hơn nữa bộ dáng Thi Ngạo Tước cũng không muốn cho cô chỉ thị, ngược lại làm cho Tô Cửu Y cảm thấy anh đang xem kịch vui.
Cái quỷ gì, chẳng lẽ muốn cô nói cho người ta cô chỉ là nữ hầu trong nhà Thi Ngạo Tước, sau đó bị kéo tới coi như bạn gái tạm thời ư!
Ngay tại lúc cô không biết nên làm thế nào cho phải, một giọng nói xuất hiện kịp thời cứu vớt cô.
"Này Ức Tầm, đã lâu không gặp." Tần Thiếu Bạch mặc một thân âu phục màu trắng, bên trong phối hợp áo sơmi màu đen, hai viên nút cổ áo bị cởi ra, lộ ra xương đòn vai tinh tế khêu gợi.
Tô Cửu Y nghe tiếng nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy Thích Cảnh Nhân đứng bên cạnh anh.
"Anh Thiếu Bạch." Tuy rằng cuộc nói chuyện bị phá hư, nhưng Tiền Ức Tầm vẫn cười lên tiếng chào hỏi với Tần Thiếu Bạch, nhưng đối với Thích Cảnh Nhân phía sau anh, cô ta ngược lại vênh váo đắc ý trào phúng một phen, "Ơ đây không phải tiểu thư pha chế rượu ở Ciaos sao, quang lâm hàn xá thật là làm cho chúng ta e sợ tiếp đãi không chu toàn nha."
"Được rồi Ức Tầm, cháu nhanh qua bên kia tiếp đãi một vài khách mời đi." Tiền lão gia nhíu nhíu mày nói.
Mọi người đều biết Tiền Ức Tầm được nuông chiều từ bé, nói chuyện ở trước mặt trưởng bối cũng thường xuyên không lớn không nhỏ, hôm nay bị ông nội răn dạy, ngược lại cũng không nói gì nữa, bĩu môi liền rời đi.
"Đứa nhỏ này." Tiền lão gia vừa cười nói, "Quá không hiểu chuyện, các người đừng để trong lòng."
"Không có gì bác Tiền." Thích Cảnh Nhân khoát khoát tay, "Thấy thân thể bác vẫn còn rất cường tráng."
"Già rồi không còn dùng được, vẫn là trẻ tuổi được, như vậy các người ăn trước, ta qua bên kia nhìn khách mời."
Tiền lão gia rời đi dưới sự giúp đỡ của người giúp việc, lúc này chỉ còn lại bốn người bọn họ.
"Cửu Y, hôm nay rất đẹp đó." Thích Cảnh Nhân cười đi lên muốn nhấc váy của Tô Cửu Y lên, Tô Cửu Y vừa ngăn cản, vừa trốn, cười hô: "Đừng náo!"
Thích Cảnh Nhân cũng thật sự yên tĩnh lại, cánh tay khoát lên trên bờ vai Tô Cửu Y, nói với hai người đàn ông: "Nhìn thấy không, tôi thấy con nhóc này, ăn mặc tùy tiện cũng đẹp như vậy."
Thi Ngạo Tước mắt điếc tai ngơ, Tần Thiếu Bạch liếc cô ấy một cái.
"Đúng rồi, sao cậu cũng tới đây?" Tô Cửu Y quan sát Thích Cảnh Nhân một phen, cô ấy mặc một váy lụa mỏng trắng thuần, vốn cột đuôi ngựa cao cao giờ đã xõa xuống, uốn thành cuộn sóng.
"Rảnh rỗi nhàm chán đi ra dạo chơi với Tần thiếu gia, nhân tiện ăn nhờ, món đầu bếp nhà họ Tiền làm đặc biệt thơm, rất xa liền ngửi thấy được rồi." Nói xong cô ấy liền đi tới trước bàn cơm bên cạnh, dùng nĩa ăn ghim một phần điểm tâm nhỏ.
"Quả thật rất thơm, " Thi Ngạo Tước cũng khẳng định nói, "Cô cũng đi nếm thử xem?"
Cuối cùng cũng nhận được giải phóng, hơn nữa còn có đồ ngọt mỹ vị, trong nháy mắt tâm trạng Tô Cửu Y trở nên thoải mái hơn.
Chờ sau khi Tô Cửu Y rời đi, Tần Thiếu Bạch ᴆụng vào bả vai Thi Ngạo Tước, cười đến xấu xa: "Chưa bao giờ thấy anh tham gia buổi tiệc lại mang theo bạn gái."
Mặt Thi Ngạo Tước không cảm xúc trả lời: "Chưa bao giờ thấy chú tham gia buổi tiệc mà chỉ ở chung với một người phụ nữ."
Tần Thiếu Bạch bị chận đến á khẩu không trả lời được.
Bên này hai cô gái ăn món điểm tâm ngọt cũng bắt đầu buôn dưa lê với đối phương.
"Tô Cửu Y, vẫn chưa hỏi cậu, cậu và Thi Ngạo Tước có quan hệ gì?" Trong miệng Thích Cảnh Nhân đang nhai điểm tâm, chữ phun ra có chút mơ hồ không rõ, "Lần trước tớ đã cảm thấy hai người các người không đúng."
"Hôm nay tớ là đang làm việc, thân là nữ hầu nhà họ Thi, qua đây làm bạn gái tạm thời của anh ấy." Tô Cửu Y bưng một ly nước trái cây lên, nghiêm trang trả lời.
"Không phải chứ?" Thích Cảnh Nhân khó có thể tin hỏi, "Nữ hầu còn có loại \'phục vụ đặc biệt\' này?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay