Chọc Giận Bảo Bối - Chương 452

Tác giả: Hề Yên

Tô Cửu Y nện bước nhỏ đến gần anh, nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta đi đâu?"
Trong tay Thi Ngạo Tước cầm chìa khóa xe quản gia vừa đưa tới, mở chân dài ra đi tới trước xe riêng của anh, sau đó mở cửa xe ngồi xuống, lưu lại Tô Cửu Y sững sờ nguyên tại chỗ.
Thi Ngạo Tước thở dài, hạ cửa sổ xe xuống, liếc mắt nhìn tay lái phụ bên cạnh, ý bảo
Tô Cửu Y lên xe.
Tô Cửu Y thấy thế, đành phải miễn cưỡng ngồi vào trong xe của anh.
Xe chạy ra khỏi biệt thự, một đường lái vào khu buôn bán phồn hoa, mấy ngày không có ra cửa, Tô Cửu Y cảm giác không khí bên ngoài rất tươi mát, xưa nay vốn không thích loại địa phương có hơi tiền này, nhưng bây giờ cảm thấy rất khoan khoái.
"Nữ hầu nhà họ Thi đều không thể ra cửa à?" Cô đột nhiên mở miệng hỏi.
Bởi vì tình cảnh chính mình cực kỳ nguy hiểm, không thể ra cửa, cho nên cô không hỏi qua quản sự vấn đề này.
"Tôi cũng không rõ lắm." Anh trả lời.
Tô Cửu Y nghi ngờ nhìn anh một cái, sau đó suy nghĩ một lúc cảm thấy cũng đúng, việc vặt như vậy cũng không ở trong phạm vi quản lý của anh.
"Tôi cảm thấy quản gia Tôn rất tốt." Tô Cửu Y không biết nên nói cái gì, vì vậy liền tìm một chủ đề.
"Ừ, lúc còn trẻ ông ấy đã làm việc ở nhà họ Thi, trước kia vẫn là trợ lý ba của tôi, sau đó làm quản gia nhà chúng tôi."
Thật ra trước đó Thi Ngạo Tước cũng từng nói với quản gia Tôn, bảo ông chiếu cố cô gái nhỏ mơ hồ này một chút.
"Đúng rồi, anh dẫn tôi đi đâu?" Cuối cùng nghĩ tới vấn đề mấu chốt nhất.
"Đi tham gia thọ yến của một trưởng bối."
"A ...." Tô Cửu Y cảm thấy có chút kinh ngạc, "Tôi đi thích hợp sao?"
"Thích hợp." Anh nói.
"Nhưng mà ...." Tô Cửu Y cúi đầu xuống đánh giá quần áo trên người một chút, "Tôi như vậy có thể sao?"
Vẻ mặt Thi Ngạo Tước ngưng trọng nói: "Không được."
"Vậy anh còn dẫn tôi tới!" Cô giống như có chút không vui, bởi vì thời tiết quá nóng, trên mũi tinh tế dính tầng mồ hôi mịn.
Thi Ngạo Tước khẽ cười một tiếng: "Dẫn cô đi mua lễ phục."
Nghe nói như thế, Tô Cửu Y lập tức quay đầu hỏi anh, "Tiền mua lễ phục, sẽ trừ trong tiền lương sao?"
Đây là suy nghĩ gì vậy....
Nhìn sắc mặt Thi Ngạo Tước trầm xuống, cô lập tức nói: "Anh hoàn toàn là nhà tư bản chưa trải qua thống khổ của người bình thường!"
"Hửm?" Anh nhướng mày nói, "Cô hẳn là không biết, thật ra ngoại trừ nhà tư bản, tôi còn là một nhà từ thiện."
Nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của anh, hai mắt Tô Cửu Y bắt đầu tỏa sáng, bộ dạng rất vui vẻ: "Cho nên, lễ phục là anh trả tiền?"
Thi Ngạo Tước thầm nghĩ, chỉ bằng chút tiền lương này của cô còn chưa đủ mua một tấc vải lễ phục, nhưng thấy bộ dạng rất cao hứng của cô, cũng không muốn đánh vỡ loại bầu không khí này, liền gật đầu.
Anh chú ý tới hôm nay cô rất không giống bình thường, anh từng thấy cô xù lông, cô quật cường, cô cường thế, cô ôn nhu ngoan ngoãn, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cô giống như đứa bé.
Thật đúng là một cô gái khó hiểu.
Xe dừng lại bên ngoài một hội sở tạo hình cao cấp, nhìn phục sức lộng lẫy trong cửa tủ, lần đầu tiên Tô Cửu Y cảm thấy cuộc sống kẻ có tiền thật tốt.
"Xuống xe đi." Thi Ngạo Tước mở dây an toàn đi ra cửa xe trước, Tô Cửu Y theo sát ở phía sau.
Nhân viên phục vụ đứng ngay ngắn ở cửa tiệm, đâu vào đấy giống như quân đội, sau khi nhìn thấy bóng dáng Thi Ngạo Tước, một người đàn ông dẫn đầu giống là ông chủ khom người cúi đầu, hô: "Tước thiếu "
Thi Ngạo Tước ừ một tiếng, cất bước đi vào cậu lạc bộ, sau khi đi vào mới ra dấu Tô Cửu Y ở sau lưng với đối phương, sau đó mở miệng: "Làm tạo hình cho cô ấy."
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Vâng, mời Tước thiếu chờ một lát."
Tô Cửu Y rất nhanh bị mấy nhà tạo mẫu vây quanh, trong đó một cô gái cầm thước dây cùng nhau đi lên đo ba vòng nhỏ giúp cô, khiến cho cô có chút ngượng ngùng.
Thi Ngạo Tước ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa bên cạnh, rất nhàm chán xem tạp chí trên bàn.
Anh cố ý vô ý nhìn sang phương hướng phòng thử quần áo, sau khi giằng co một phen, cuối cùng Tô Cửu Y được đẩy đi ra.
Váy lụa mỏng màu lam nhạt làm nổi bật làn da trắng của cô, đuôi váy đến vị trí đầu gối để lộ đôi chân mảnh khảnh, độ cong làn váy vừa đủ, như là đóa hoa nở rộ, tóc màu đen tản ra bên hông, giống như thác nước trút nghiêng nghiêng xuống. Ngày thường Tô Cửu Y đều là bộ dáng mặt mộc không trang điểm, ngũ quan cô rất tinh tế, sau khi phối hợp cái váy này, mặt cô tràn đầy linh khí, vô cùng xinh đẹp.
Thi Ngạo Tước nhìn cô chậm rãi đứng lên, ánh mắt dừng lại ở trên mặt của cô, chưa từng rời đi.
So với những người phụ nữ trang điểm diêm dúa lòe loẹt bên ngoài, cô gái trước mắt này hoàn toàn giống như là hoa sen mới nở, khiến người ta không khỏi dùng tất cả từ ngữ tốt đẹp để đi hình dung cô.
Nhìn thấy Thi Ngạo Tước chậm rãi đi tới, gò má Tô Cửu Y có chút hồng, như là bộ dáng trong tất cả phim thần tượng kia, cô có chút không quen, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Tôi mặc như thế, được không?"
Thi Ngạo Tước ngồi xổm xuống, cầm giày thủy tinh đặt ở dưới chân của anh lên, sau đó nâng chân của cô lên, nhẹ nhàng bỏ nó vào trong giày, một bàn chân khác cũng là như vậy.
Đứng dậy, Tô Cửu Y rõ ràng cao hơn trước một chút, nhưng vẫn là vừa đến bờ vai Thi Ngạo Tước, hai người đứng bên nhau, rất là xứng lứa vừa đôi.
"Tước thiếu, ngài cảm thấy như thế nào?" Ông chủ đi tới, hơi khẽ cúi đầu, dò hỏi ý kiến của Thi Ngạo Tước.
Thi Ngạo Tước đeo sợi dây chuyện lên cho Tô Cửu Y, sau đó lui về phía sau mấy bước, ánh mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới một phen, rồi mới nhìn ông chủ, "Bảo người ta trang điểm trang nhã cho cô ấy."
Trải qua một loạt giày vò, cuối cùng trang điểm "Vịt con xấu xí" Tô Cửu Y này thành thiên nga, cô đứng ở trước gương, có phần không thể tin nổi đây lại có thể là mình.
Tuy rằng cô cũng từng tham gia một vài trường hợp quan trọng, nhưng chưa bao giờ cẩn thận ăn mặc qua, trong tủ quần áo phòng cô chỉ có một chút quần áo cũ mẹ cô từng mặc lúc còn trẻ, kiểu dáng đều lỗi thời.
Tô Trấn Hùng rất ghét bỏ cách ăn mặc của cô, cho nên cũng từng bảo thư ký mua mấy bộ quần áo cho cô, nhưng cô quật cường không chịu mặc.
Còn nhớ có một lần bọn họ đã xảy ra cãi vã ở bên ngoài buổi tiệc, sau khi Triệu Thư Nhã về đến nhà sẽ cắt bỏ tất cả những lễ phục đó của cô.
Cô đau khổ giam mình trong phòng ba ngày không có ra ngoài, sau đó cũng không đã tham gia buổi tiệc nào nữa.
Thật ra cô cũng giống như tất cả cô gái, thích những thứ đồ trang sức cùng phục trang xinh đẹp lộng lẫy này, nhưng kiêu ngạo và lòng tự trọng của cô không cho phép mình thần phục ngôi nhà băng lãnh vô tình kia.
"Tiểu thư, cô cảm thấy thế nào?" Ông chủ thấy bộ dạng rất hài lòng của cô, liền tiến đến gần dò hỏi ý kiến của cô.
Tô Cửu Y khẽ gật đầu, xem như đáp lại ông ta.
Thi Ngạo Tước đứng ở trước mặt cô, nhìn thấy nét mặt của cô, không khỏi nhếch môi, nói: "Đi thôi."
Cách buổi tiệc trưa còn có một thời gian ngắn, nhưng cửa ra vào nhà họ Tiền đã tụ tập không ít quan lại quyền quý và danh sĩ thương nghiệp.
Suối phun âm nhạc trong vườn hoa phát ra tiếng vang "đinh đinh đang đang" dễ nghe, trên bàn chung quanh xếp đặt chỉnh tề đầy hoa quả tươi mới và món ăn ngon miệng.
Nam nam nữ nữ mặc cao quý vây quanh bàn nói chuyện phiếm vui vẻ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc