Chọc Giận Bảo Bối - Chương 436

Tác giả: Hề Yên

Nước mắt chảy ra từ hốc mắt nhắm nhặt, cánh mũi tinh tế cũng trở nên đỏ bừng, hàng mi dày sáng lấp lạn, như là dính phấn kim cương.
Thật sự là phụ nữ kỳ quái
Thi Ngạo Tước ngồi xuống ở bên giường, cẩn thận quan sát Tô Cửu Y.
Tóc dài đen nhánh như thác nước trút xuống, càng nổi bật ở dưới ánh đèn màu ấm, lóe ra sáng bóng u lam giống như kim loại.
Khuôn mặt của cô vô cùng tinh tế, ôn nhu lành lạnh giống như đêm tháng tư, mang theo một cổ mị lực khó diễn tả bằng lời.
Anh bất giác bị dung mạo của cô hấp dẫn, cúi đầu hôn lên môi có chút lạnh buốt.
Ý thức Tô Cửu Y có chút mơ hồ, cô nghĩ tới rất nhiều chuyện làm cô đau khổ, xem ra R*ợ*u có thể làm cho người ta say sưa, cũng có thể khiến người ta nhớ lại.
Tay chân cô không có sức, cảm giác mình giống như đặt trong một mảnh biển ૮ɦếƭ, không có sức lực giãy dụa, cũng không có ai có thể kéo cô một phát.
Cô đắm chìm ở trong nước sâu không nổi lên bờ được, cảm giác sợ hãi làm cô theo bản năng khóc lên.
Lúc này một cổ xúc cảm mềm mại tiến gần sát cô, cô như là bắt được cọng rơm cứu mạng, liều mạng tới gần ....
Khi Tô Cửu Y tỉnh lại, cảm giác đầu còn có chút đau.
Nhìn gian phòng trang hoàng tinh tế lại lạ lẫm trước mắt, cô đột nhiên nhớ tới chuyện phát sinh lúc tối hôm qua, vội nhấc chăn mền lên kiểm tra bản thân.
Cũng may, lễ phục còn nhiều nếp nhăn mặc trên người, chỉ cởi bỏ giầy.
Cô nỗ lực tìm kiếm trí nhớ tối hôm qua, chỉ nhớ rõ ấn tượng cuối cùng của cô là đang ở toilet.
Lúc ấy nhìn thấy một người đàn ông, nhưng sau đó liền không có chút ấn tượng nào nữa.
Là ai đưa cô đến gian phòng này?
Cô không kịp ngẫm nghĩ nữa, vội ngồi dậy từ trên giường.
Trên bàn đặt một bát canh giải R*ợ*u uống còn dư lại, chỉ là không có ấm áp như tối hôm qua.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Tô Cửu Y hoảng hồn, vội nhìn về phía cửa.
Là một nữ nhân viên phục vụ bưng khay thức ăn đi vào từ bên ngoài.
"Xin chào tiểu thư." Nhân viên phục vụ lễ phép chào hỏi Thẩm Chanh, sau đó đi đến bên cạnh bàn, đăht thức ăn trong khay lên đến trên bàn, nhân tiện bưng chén canh giải R*ợ*u uống còn dư đặt vào trong khay.
Lúc rời đi, nhân viên phục vụ giải thích nói: "Đây là bữa sáng chủ nhân của gian phòng này căn dặn khách sạn chúng tôi chuẩn bị cho cô, anh ta bảo tôi chuyển lời cho cô, lần sau đừng uống nữa nhiều R*ợ*u như vậy nữa."
Tô Cửu Y có chút sững sờ, vội hỏi một câu: "Chủ nhân của gian phòng là ai?"
"Anh ta nói không cần phải tiết lộ với cô, cho nên rất xin lỗi."
Tô Cửu Y có chút nghi hoặc, thật sự có người tốt bụng như vậy ư?
Bữa sáng nhân viên phục vụ đưa tới rất đơn giản, là bánh ngọt và sữa tươi.
Tô Cửu Y quả thật có chút đói, nhưng ăn không vô, vì vậy đi vào phòng tắm tắm rửa một phen.
Sau khi đi ra từ phòng tắm, cô bắt đầu quan sát gian phòng, rất rộng rãi, tiêu chuẩn phòng tổng thống, không phải nơi người bình thường có thể ở nổi.
Cô đi đến trước tủ quần áo, nhìn thử bên trong một chút, vốn cho rằng bên trong sẽ không có vật gì, không ngờ lại treo đầy quần áo, hơn nữa đều là quần dài tây trang và áo sơmi của đàn ông.
Cô cũng không biết nhãn hiệu của những quần áo này, nhưng nhìn từ chất liệu quần áo, nhất định giá trị xa xỉ. Lại nói, đây là một gian phòng được bao chuyên dụng, mà cũng không phải tất cả mọi người đều có thể vào ở.
Chỉ là trong phòng, thật không có một thứ nào có thể chứng minh thân phận chủ nhân nơi này.
Tô Cửu Y bật cười, không biết mình là vận khí tốt, hay là thật gặp được một người tốt, cho ở chỗ này cả đêm.
Ngay tại lúc cô đóng cửa tủ quần áo, đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng.
Bộ lễ phục trên người cô, nhất định phải trả về trước mười hai giờ tối!
Qua thời gian ước định, không chỉ sẽ thu thêm phí dùng, hơn nữa còn sẽ có phí vi phạm hợp đồng.
Nhưng hiện tại, trời đã sáng rồi...
Vẻ mặt Tô Cửu Y thất bại ngã xuống ở trên giường, bị sự thật đả kích thật sâu.
*
Trả lễ phục, lại nộp thêm nửa tiền mướn dùng, chuyện tình lễ phục mới xem như giải quyết xong.
Tô Cửu Y đứng ở đầu đường lo lắng chờ xe taxi, chạy về Ciaos thay ca với Thích Cảnh Nhân.
Lúc Thi Ngạo Tước lái xe chạy qua đầu đường, vừa vặn nhìn thấy Tô Cửu Y đứng ở ven đường đón xe, bộ dạng giống như đang rất vội.
Nghĩ đến chuyện lúc tối hôm qua, anh không khỏi nhíu nhíu mày.
Lúc ấy nếu như không phải vì một cuộc điện thoại của Tần Thiếu Bạch, anh suýt chút nữa lại muốn cô.
Cô không có phòng bị như vậy rất mê người, như chú mèo con vẫn luôn ôn nhu ngoan ngoãn, thuận theo mọi chuyện, trêu chọc lòng của anh.
Anh ngừng xe ở ven đường, tay dựa vào ở trên cửa kính xe, nhìn chăm chú vào người phụ nữ cách đó không xa.
Quần áo trên người Tô Lâu Y là T-shirt đơn giản, phía dưới mặc chính là một quần jean có chút cũ kỹ, trên chân là đôi giày đế bằng tầm thường.
Tóc được vén lên cao cao, mấy sợi tóc rũ xuống gò má, tăng thêm cho cô vài phần mỹ cảm.
Thi Ngạo Tước đột nhiên nhớ tới lúc tối hôm qua cô nói anh có "Ba cái đầu", bất giác cười ra tiếng.
Cuối cùng Tô Cửu Y cũng đón được xe, xe mới vừa dừng hẳn ở trước mặt cô, cô liền không thể chờ đợi được mở cửa xe chui vào.
Thi Ngạo Tước thu hồi biểu cảm trên mặt, lại đổi lại lạnh lùng ngày thường, sau khi nhìn Tô Cửu Y ngồi vào trong xe, mới nâng cửa sổ xe lên.
Đeo tai nghe bluetooth, bấm điện thoại của thư ký, sau khi nghe đối phương bảo hôm nay không công việc quan trọng gì, liền cất tai nghe, đuổi theo xe Tô Cửu Y ngồi.
Lúc trở lại Ciaos, cũng chưa có khách nào, Tô Cửu Y vội vả thẻ chứng minh công tác chạy vào.
Sau khi tiến vào, phát hiện Thích Cảnh Nhân đang nằm sấp ở trên quầy bar nghiêng đầu ngủ gà ngủ gật, một người đàn ông đang dựa ở đầu kia quầy bar, đang chống cánh tay nhìn cô ấy.
Ánh mắt của người đàn ông rất chuyên chú, khóe môi mang theo vài phần ý cười, giống như đang nhìn bảo vật gì đó, trong mắt đều là yêu thương cưng chìu.
Bạn trai?
Tô Cửu Y vừa nghĩ, vừa đắn đó mình có phải nên tránh đi một chút không.
Nhưng đúng lúc đó, người đàn ông đột nhiên nhìn sang hướng cô, hơi híp mắt đánh giá cô một phen, sau khi phát hiện thẻ làm việc trên tay cô, đổi thành nụ cười sảng lãng, ngay sau đó gật gật đầu với cô.
Tô Cửu Y nhìn anh ta một lát, cũng gật đầu với anh ta để bày tỏ đáp lại, sau đó liền xoay người đi vào phòng thay quần áo của nhân viên.
Trong phòng thay quần áo, mấy đồng nghiệp đang thảo luận tình huống bên ngoài.
"Các người nhìn thấy người đàn ông ở cùng Thích Cảnh Nhân không?"
"Thấy được, rất đẹp trai đó, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của anh ta giống như rất có tiền."
Một đồng nghiệp hạ thấp giọng nói, "Đồng hồ đeo trên cổ tay anh ta, tôi nhìn thấy từ trên tạp chí ngày hôm qua, số lượng có hạn toàn cầu chỉ bán mười chiếc, mắc đến hù ૮ɦếƭ người."
"Có phải Thích Cảnh Nhân là được bao nuôi không?" Đồng nghiệp khác nói tiếp, "Các người nhìn cô ta, bộ dạng xinh đẹp, lại điều chế R*ợ*u tốt như vậy, nếu tôi là công tử giàu có, khẳng định không đành lòng để cô ta chịu khổ ở trong này."
Các đồng nghiệp bàn luận ồn ào, Tô Cửu Y chỉ cười cười khách sáo, liền đi qua từ bên người các cô.
Trong hoàn cảnh công việc xã hội thượng lưu này, rất nhiều người đều khát vọng có một ngày có thể gả vào giàu có, nhưng sự thật lại sẽ hung hăng quất cho bọn họ một cái tát.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc