Chọc Giận Bảo Bối - Chương 434

Tác giả: Hề Yên

Khi Tô Cửu Y về đến nhà, phát hiện trong nhà đến rất nhiều khách mời, phần lớn là bạn bè thương nhân làm ăn kinh doanh với cha, còn có quý phụ nhân ngày thường cùng đánh mạt chược với mẹ kế.
Thật ra Tô Cửu Y ngược lại rất rõ ràng, những người gọi là bạn bè này, chẳng qua chỉ là tồn tại bởi vì lợi ích, ở trên thương trường, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, không có bạn bè vĩnh viễn.
Trong phòng khách là một trận tiếng động ồn ào lớn, Tô Cửu Y quan sát một chút tình huống bên trong từ cửa ra vào.
Cô cũng không muốn dùng tư thái hiện tại xuất hiện ở trước mặt những người ngụy biện làm ra vẻ này, nhưng về phòng của cô cũng chỉ có một con đường đó, cô không có lựa chọn nào khác.
Cuối cùng vẫn miễn cưỡng đi vào, cô cố gắng hết mức cúi thấp đầu xuống, không để cho người khác phát hiện cô.
"Ơ, Tô phu nhân, đây không phải con gái lớn nhà các người ư?" Một giọng nữ chói tai vang lên ở bên tai Tô Cửu Y, mang theo vài phần châm chọc.
Tô Cửu Y cười cười, mẹ kế không thích cô, cho nên những người bạn này của bà ta, cũng là một sắc mặt khi dễ chê cười cô.
Còn có người biết rõ còn cố hỏi nói: "Man Ngưng đều sắp lập gia đình, Lâu Y nhà các người, sao ngay cả bạn bè cũng không quen chứ?"
Triệu Thư Nhã cười nói: "Man Ngưng hiểu chuyện, không giống những người khác, đêm không về ngủ, cũng không biết chạy đi hồ đồ ở đâu, sau này nên làm gì bây giờ?"
Những người khác cùng cười "khanh khách".
Tô Cửu Y khẽ nhếch nhếch môi, bước nhanh đi về phòng của mình, "Ầm" một tiếng tự nhốt mình ở trong một mảnh trời nhỏ bé kia.
Cô nghĩ, có một ngày cô nhất định sẽ sống ra một dáng vẻ, khiến tất cả mọi người biết, cô dựa vào không phải là nhà họ Tô.
Cô *** áo trên người ném vào trong thùng rác, sau đó bước nhanh đi đến tủ giữa quần áo, đi tìm quần áo sạch sẽ.
Khi cô tới gần cái gương, bị bộ dáng mình dọa cho hết hồn.
Dấu hôn rậm rạp chằng chịt kéo dài từ xương đòn vai đến bụng, mỗi một chỗ đều nói cho cô biết tối hôm qua Hoan ** kịch liệt cỡ nào. Cũng nhắc nhở cô nhiều lần, tối hôm qua đã trải qua một đêm như thế nào.
Vừa nghĩ như vậy, cửa ra vào đột nhiên truyền ra tiếng gõ cửa "Cốc cốc", Tô Cửu Y hoảng hồn, vội mặc quần áo vừa lấy ra từ trong tủ quần áo, lại phát hiện cổ mở rộng, ô mai phía trên có thể thấy được rõ ràng.
"Chị, chị ở đâu?" Là Tô Man Ngưng.
Từ nhỏ đến lớn, tình cảm giữa cô và Tô Man Ngưng không nóng không lạnh, bởi vì cô ấy là con gái của Triệu Thư Nhã, cho nên Tô Cửu Y cũng không thích cô ấy, nhưng sờ lên lương tâm mà nói, em gái cùng cha khác mẹ này thật cũng không làm ra chuyện gì thương tổn cô, cho nên trong lòng Tô Cửu Y cũng không có bao nhiêu bài xích với cô ấy.
"Chuẩn bị tắm rửa, có chuyện gì không?" Tô Cửu Y không có mở cửa, chỉ là dựa vào trên tường bên cạnh cửa hỏi cô.
"Hai ngày nữa em phải đính hôn, hy vọng chị cũng có thể tới dự." Tô Man Ngưng đút thiệp mời từ dưới cửa vào, tiếp tục nói, "Chị, chị đừng giận mẹ, bà ấy nói chuyện quả thật hơi quá, em thay bà ấy nhận lỗi với chị."
"Ừ, chị sẽ tới dự." Tô Cửu Y làm ra trả lời với nửa câu đầu, bởi vì cô cảm thấy, Tô Man Ngưng muốn đính hôn, cô làm chị, cũng nên tới chúc phúc.
Chỉ là, cô sẽ không tiếp nhận loại xin lỗi không hề ý nghĩa này, xuất phát từ tính cách tranh cường háo thắng của cô, cũng xuất phát từ lòng tự trọng mà cô kiêu ngạo kia, cho nên đối mặt với ý tốt của Tô Man Ngưng, cô chỉ có thể lựa chọn lặng im không nói.
Tô Man Ngưng đứng ở cửa chờ Tô Cửu Y đáp lời, nhưng từ đầu đến cuối đều không có nghe được câu tiếp theo của cô, vì vậy mở miệng nói: "Trong phòng bếp có thức ăn, nếu như chị đói bụng, có thể đi ăn một chút."
Nghe tiếng bước chân dần dần đi xa ngoài cửa, Tô Cửu Y khẽ khép mắt lại, hít sâu một hơi.
Tiệc đính hôn của Tô Man Ngưng, là cử hành vào ba ngày sau.
Trong khách sạn cực kỳ xa hoa, trưng bày mấy trăm cái bàn ăn, trên sân khấu chính giữa bữa tiệc xếp từng tầng ly đế cao.
Khách mời mặc lộng lẫy, cầm ly R*ợ*u đỏ trong tay đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất, bàn luận viển vông, đèn huỳnh quang màu chói mắt trên đỉnh đầu theo mỗi một góc nghách ở đại sảnh.
Tô Cửu Y đứng ở trong góc hiếm khi có người, trước mặt cô vừa lúc là một cái bàn ăn, vì thuê lễ phục, cô đến cơm trưa cũng không có ăn, hiện tại bụng đang đói.
Cô nhìn bốn phía chung quanh một cái, thấy tất cả mọi người đều đang bắt chuyện với người chung quanh, không ai chú ý tới cô, liền chọn mấy khối điểm tâm ngọt, sau đó cầm lấy một ly nước chanh, vừa uống, vừa quan sát tòa khách sạn.
Nghe nói đây là khách sạn nhà họ Tống mở, trong trong ngoài ngoài trang hoàng đều lộ ra hơi thở quý tộc, trang trí lộng lẫy lóa mắt.
Thật không biết rốt cuộc Tô Trấn Hùng lấy bản lãnh ở đâu ra, lại có thể trèo lên thông gia như vậy.
Tô Cửu Y lắc lắc đầu, uống một hơi cạn sạch nước chanh trong ly.
Đúng lúc đó, Tống Trí Kha và Tô Man Ngưng xuất hiện ở trên sân khấu đại sảnh.
Tiếng nhạc lưu động dừng lại, ánh đèn bị người cố ý chỉnh tối đi, ánh huỳnh quang chói mắt cũng trở nên nhu hòa chậm chạp, màu trắng ngà nhấp nhô đủ loại hình ảnh trên vách tường, ánh sáng bốn phía mơ mơ hồ hồ loáng thoáng lờ mờ đung đưa.
Tô Cửu Y đánh giá Tô Man Ngưng một phen, cô ấy lễ phục viền tơ lụa màu trắng nhạt, tóc dài đen nhánh cuốn thành cuộn sóng tùy ý rơi xuống, trang điểm tinh tế làm ngũ quan vốn cũng không kém của cô ấy càng thêm sinh động quyến rũ.
Rất đẹp.
Lại nhìn sang Tống Trí Kha bên cạnh, dáng người thon dài, rất là xuất chúng, không giống những người đàn ông bụng phệ có tiền trong hộp đem, khung xương anh ta rất cao, bộ dáng tuấn dật, khóe môi dưới sống mũi cao thẳng hơi gợi lên, ôn nhu như ngọc lại nhuộm thêm vài phần kiệt ngạo.
Quả nhiên rất đẹp trai.
Tô Cửu Y nhún vai, cảm thán một chút.
Cô đổi nước chanh trong tay thành R*ợ*u đỏ, ngồi ở trong góc tối, nhìn người nhốn nha nhốn nháo, càng lộ ra vẻ tịch mịch.
Cô cũng không phải để ý, dù sao hôm nay tới nơi này chỉ là sân khấu đi ngang qua, tuy rằng thân là con gái lớn nhà họ Tô, nhưng loại thân phận trên danh nghĩa này ngay cả chính cô đều xem thường, huống chi là người khác.
Cô gái trên tiệc tối, các cách ăn mặc đều quang vinh chói lọi, bọn họ mặc váy dài màu sắc khác nhau, hoặc gợi cảm, hoặc ngây thơ trong sáng, hoặc quyến rũ.
Các cô lượn quanh giữa đàn ông vận đồ tây trang, vui vẻ bắt chuyện với họ, không biết các vị công tử kia nói chuyện gì buồn cưới, khiến các cô gái cười duyên liên tục.
Chỉ là tất cả đều không liên quan với Tô Cửu Y, cô chỉ hy vọng có thể nhanh kết thúc, dù sao ca đêm hôm nay cô đã nhờ Thích Cảnh Nhân làm thay cô, tuy rằng Thích Cảnh Nhân rất vui vẻ đồng ý, nhưng cô cũng cảm thấy có chút áy náy.
Không bao lâu, Tô Trấn Hùng và Triệu Thư Nhã cũng xuất hiện ở trên sân khấu trước đại sảnh, kể cả cha mẹ nhà họ Tống cũng đứng ở chính giữa.
Song phương hai bên cười cười khách sáo, nhìn bề ngoài quan hệ hòa hợp, nhưng trên thực tế cũng chỉ là chống đỡ một tràng diện.
Cuộc đính hôn, chỉ là lợi thể buôn bán hợp tác mà thôi, hôn nhân giữa những nhân vật nổi tiếng trong giới thương nghiệp này, có mấy người là ở cùng nhau vì tình yêu?
Nói trắng ra là, đều có lợi ích phía sau, tất cả đều sử dụng môn đăng hộ đối mà thôi.
Nhìn thấy Triệu Thư Nhã đeo vàng đội bạc, một thân cách ăn mặc vướng víu, Tô Cửu Y chỉ cảm thấy người bà ta đầy hơi tiền, thật sự là không có phẩm chất đến mức tận cùng.
Sau khi giới thiệu vài câu đơn giản, xem như là đến phần cao trào của buổi tiệc này, tất cả nam nam nữ nữ đều kết cặp khiêu vũ trong đại sảnh, đèn lưu ly chiếu sáng ở trên người bọn họ, như là phủ một tầng màu vàng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc