Chọc Giận Bảo Bối - Chương 410

Tác giả: Hề Yên

"Được." Thẩm Chanh nói: "Ngoại trừ chuyện quần áo, hôm nay em đều nghe theo anh. Anh bảo em hôn anh, em tuyệt không ôm anh, anh bảo em ôm anh, em tuyệt không sờ anh, anh bảo em sờ anh, em tuyệt không ngủ với anh."
"Ừ." Anh cúi đầu tiến mặt tới bên miệng của cô, "Vậy trước hôn một cái rồi nói."
Vừa dứt lời, Thẩm Chanh liền chủ động hôn một cái ở trên mặt anh.
Được cô hôn như vậy, Thi Vực như là nếm được hương vị ngon đến tận xương, không chỉ không dời mặt đi, ngược lại còn dựa vào cô càng gần một chút.
"Không dùng đủ sức, hôn một lần nữa." Anh nói.
Thẩm Chanh lại hôn một cái ở trên mặt anh, lần này so với vừa rồi, lực độ lớn hơn rất nhiều, để lại ở trên gương mặt của anh một vết son môi.
Lần này, cuối cùng Thi Vực hài lòng, nhưng mà anh cùng không có dự định cứ như vậy bỏ qua cho cô, vì vậy nói ra yêu cầu thứ hai, "Ôm một cái."
Có người nói, khi một người đàn ông trở nên như là một đứa bé ở trước mặt phụ nữ, vậy thì chứng minh, anh đối với cô là tình yêu chân thành.
Trong mắt người ngoài, Thi Vực lạnh lùng bạc tình, sát phạt quyết định, vĩnh viễn đều lạnh mặt, khiến người ta khó có thể tiếp cận, cũng không dám tiếp cận, nhưng phàm là người quen biết anh, đều rất kiêng kị anh, chưa từng có người dám đi khiêu chiến điểm mấu chốt của anh.
Mà anh, cũng chưa bao giờ sẽ biểu hiện một mặt như vậy ở trước mặt bất kỳ người nào ngoại trừ Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh áp thân thể vào trên người anh, dùng hai tay ôm lấy eo cường tráng của anh, duy trì cái tư thế này nửa phút, cô buông anh ra, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, "Chấp thuận yêu cầu của anh, đều hôn đều ôm rồi, có phải anh cũng có thể tỏ thái độ rồi không?"
Cô nói tỏ thái độ, chỉ là có phải cô có thể mặc chiếc váy này lộ diện ở trường hợp công chúng rồi không.
Mặc dù chỉ là lộ lưng, nhưng kỳ thật cô cũng cảm thấy có phần hơi quá, dù sao cô cũng chưa từng mặc qua quần áo như thế, mà trước đó, người đàn ông này vẫn không cho phép cô mặc bất kỳ quần áo quá chừng mực nào, cho nên đây là một vấn đề rất lớn.
Bởi vì đoạn thời gian trước bận rộn trên công việc, cô không có tâm bận tâm đến trang phục triển lãm lần này, cho nên giao toàn quyền chuyện này cho bộ phận liên quan của công ty.
Buổi triển lãm châu báu có quan hệ trọng đại, cô làm cấp cao nhất của công ty, để cho hợp với buổi triển lãm này, không còn cách nào có trang phục thay thế tạm thời được.
"Đây là lần đầu tiên em thay mặt cho công ty, anh đâu thể để cho em mặc trang phục làm việc, che kín nghiêm nghiêm thực thực lên sân khấu chứ?" Cô lại bồi thêm một câu.
Thi Vực áp cằm đến trên đầu của cô, nhẹ nhàng cọ xát, sau đó lại chậm rãi dời cái cằm xuống, sau khi chuyển qua tai của cô, "Sờ anh, anh trả lời nữa vấn đề của em."
Thẩm Chanh biết anh là một người đàn ông không dễ dàng thỏa mãn, vô cùng rõ ràng tác phong làm việc của anh, xưa nay anh luôn là không đạt mục đích quyết thề không bỏ qua, trước khi chưa lấy được vật mình muốn, sẽ không dễ dàng từ bỏ.
"Sờ chỗ nào?" Cô hỏi.
Kết hôn với anh lâu như vậy, ngủ nhiều lần như vậy, cũng không phải là lần đầu tiên sờ anh, có gì hay mà phải do dự?
"Tùy em." Anh nhẹ nhàng gặm cắn vành tai của cô, nhẹ nhàng hà hơi với lỗ tai của cô.
Hơi thở ấm áp chui vào tai của cô, như là lông vũ, nhẹ nhàng cào ở trong lòng người, lập tức khiến cho toàn thân Thẩm Chanh nóng lên.
Xấu xa, người đàn ông này quá xấu rồi...
Vì để tránh cho mình bị anh hoàn toàn đầu độc, Thẩm Chanh lập tức vươn tay, cởi ba nút áo trên áo sơ mi của anh, vươn tay tiến vào *** áo của anh, che ở ***g *** của anh, hơi sử dụng chút lực, sờ soạng một phen.
Sau khi Thẩm Chanh làm hành động này, cuối cùng Thi Vực mới buông tha cô, anh gỡ áo khoác tây trang choàng ở trên người Thẩm Chanh xuống, khoác lên trên cổ tay mình, quan sát đánh giá cô một phen, lông mày liền nhíu lại, "Phụ nữ của anh, tại sao phải mặc thành ra như vậy để người khác nhìn?"
"Hiện tại ai cũng biết em là người phụ nữ của anh, phụ nữ của anh, ai dám nhìn?"
Thẩm Chanh nói không giả, có Thi Vực ở đây, dù cô mặc quần áo lót đi ra ngoài, sợ rằng cũng không có mấy đàn ông dám nhìn cô thêm một cái.
Nghe được lời của cô, Thi Vực giãn lông mày ra một chút, anh tự tay nâng cằm của cô lên, cúi đầu hôn một cái ở môi cô.
Nụ hôn nhạt như chuồn chuồn lướt nước, thời gian kéo dài chưa tới một giây.
Sau khi anh rời khỏi môi của cô, khẽ giọng nói: "Nuông chiều em một lần."
Thẩm Chanh cười quấn lên cổ của anh, "Ông xã tốt nhất."
Thi Vực hoàn toàn hết cách với cô, chỉ là mặt lạnh nói hai chữ: "Yêu tinh."
*
Thời gian chậm chạp trôi qua, cách lúc triển lãm bắt đầu chỉ còn mười lăm phút, hiện tại đã chuẩn bị xong, tất cả tạp chí lớn, tất cả nhà hợp tác cùng với nhà tài trợ thương đều trình diện.
Hội trường chia làm bốn hàng, mỗi một hàng là năm mươi chỗ ngồi.
Hàng thứ nhất là chỗ ngồi VIP, cung cấp cho nhà hợp tác và nhà tài trợ.
Hàng thứ hai và hàng thứ ba là chỗ ngồi bình thường, là cung cấp cho tất cả cấp cao của Nam Ngạn Thủ Tịch, và cung cấp cho nhân viên các bộ phận.
Hàng cuối cùng là chỗ ngồi dành riêng cho truyền thông, bên cạnh cố ý mở ra một lối đi ba mét, là đặc biệt cung cấp cho phóng viên.
Vì ngăn ngừa khi triển lãm bắt đầu tất cả phóng viên tạp chí lớn phía sau dồn phía trước lách vào lối đi đến trước sân khấu chụp ảnh mà gây ra hỗn loạn, người phụ trách an bài nhân viên công tác và bảo an ở bên duy trì trật tự.
Lối đi bên trái, còn thiết kế vài cái chỗ ngồi, Thi Vực ngồi ở trên chủ vị, Tần Cận ngồi ở bên tay phải của anh, Tôn Nham và Tô San đang ngồi ở đằng sau hai người.
Hàn huyên với Thi Vực vài câu, điện thoại Tần Cận vang lên, anh lấy điện thoại di động ra xem xét, là tin nhắn Diệp Tử gởi tới.
Anh không có lập tức xem xét, mà là nhìn quanh bốn phía trước một lần, thấy Cố Liên Thành đang ở dưới sân khấu nói chuyện bàn bạc gì đó với nhân viên công tác, cũng không để ý anh bên này, anh mới mở tin nhắn ra.
Nội dung tin nhắn là: "Vừa rồi em diễn tốt không?"
Nhìn thấy tin nhắn này, anh bất giác giương khóe môi lên, dường như nghĩ tới vẻ mặt đáng yêu của cô gái nhỏ kia khi đang gửi tin nhắn này, anh đúng là không nhịn được cười ra tiếng.
Thi Vực nghiêng mắt nhìn anh một cái, "Cười chuyện gì?"
Tần Cận không ngẩng đầu một chút, chỉ là tà khí nói: "Tiểu Diệp Tử nhà tôi khen tối hôm qua tôi làm việc tốt."
Thi Vực nghe tiếng, sa sầm mặt, ngay sau đó dời tầm mắt nhìn về nơi khác, không để ý tới anh ta nữa.
Tần Cận trả lời cho Diệp Tử một tin: "Rất tốt."
Rất nhanh, Diệp Tử lại gửi tới một tin: "Vậy thì có phần thưởng gì không?"
Tần Cận: "Thưởng em ngủ với anh một lần."
Diệp Tử: "( vẻ mặt thẹn thùng ) ( vẻ mặt phát điên ) ( bom ) ( thái đao ) không thích, em mới không cần ...."
Tần Cận: "Phụ nữ chính là nghĩ một đằng nói một lẻo như vậy, lúc tối hôm qua trong miệng em hô không muốn không muốn, nhưng thân thể lại nghênh đón cực kỳ thành thực. Hiện tại lại nói không cần, có phải là muốn anh lập tức trở về nhà, chinh phục em trên giường không?"
Diệp Tử: "Em .... em mới không có! Tần Cận, anh thật đáng ghét ...."
Tần Cận: "Không phải em rất thích anh đáng ghét với em ư?"
Diệp Tử: "...."
Tần Cận: "Ngoan chút, buổi tối mang đồ ăn ngon về cho em."
Diệp Tử kiêu ngạo: "Hừ! Không ăn!"
Tần Cận: "Em không ăn, vậy anh đến .... ăn em."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc