Chọc Giận Bảo Bối - Chương 409

Tác giả: Hề Yên

"Ai muốn nghe anh giải thích!" Diệp Tử mạnh mẽ giãy khỏi tay của anh.
"Một cái bật lửa mà thôi, đừng cố tình gây sự." Tần Cận nhíu nhíu mày, "Anh nói, trở về sẽ cho em một lời giải thích."
"Rõ ràng là anh gạt em, anh còn nói em cố tình gây sự?" Diệp Tử cười ha ha, "Nếu anh không yêu em, đừng tiếp tục với em nữa, cứ trực tiếp nói cho em biết, em sẽ không quấn lấy anh."
"Diệp Tử! Em đừng như vậy." Tần Cận một phát bắt được tay của cô, giọng nói khàn khàn lợi hại.
"Như vậy? Em như thế nào? Em thế nào hả?" Diệp Tử một phát hất tay của anh ra, nước mắt lăn xuống theo khóe mắt, "Mất một cái bật lửa, anh tìm cả một buổi sáng. Em nói em không thoải mái bảo anh dẫn em đi bệnh viện, anh nói tối rồi đi, chính là vì tìm cái bật lửa kia! Anh nói cái bật lửa là một người quan trọng tặng cho anh, cho nên em chịu đựng thân thể khó chịu cùng tìm với anh! Nhưng anh thì sao, có từng quan tâm em không? Có từng quan tâm em sao? Mất một cái bật lửa anh đã lo lắng như vậy, vậy nếu như, đánh mất chính là em thì sao...."
Tần Cận nhìn cô, không nói gì, chỉ là muốn đi bắt lấy tay của cô, nhưng Diệp Tử cũng không có để anh chạm vào, cô lui về sau vài bước, kéo xa khoảng cách với anh, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Chúng ta chia tay đi ...."
Nói xong, cô che miệng chạy ra bên ngoài, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại.
Tần Cận đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng nhỏ xinh từ từ đi xa, ánh mắt của anh vẫn luôn lạnh chìm, từ đầu đến cuối đêì không có đuổi theo.
"Anh mặc kệ cô ấy sao?"
Cố Liên Thành đứng ở bên cạnh, nhẹ giọng hỏi thăm một câu.
Đối với lời nói của Diệp Tử, cô ta ít nhiều gì cũng có chút khi*p sợ, vào giờ phút này, trong lòng càng phức tạp nói không rõ ràng.
Cô ta vẫn luôn cho rằng Tần Cận không có ý với cô ta, cho nên sau khi bị anh cự tuyệt cô ta đã không còn tỏ ra vẻ thân mật với anh nữa, ba năm trước lúc rời khỏi thành Đô, cô ta tham gia tiệc sinh nhật của anh, dùng thân phận bạn bè tặng anh một cái bật lửa.
Lúc ấy là người làm nhận lấy quà tặng thay anh, anh thậm chí không có liếc nhìn qua, cô ta cho là anh không thèm để ý, không ngờ anh lại sẽ xem đồ cô ta tặng thành quan trọng như vậy.
"Để một mình cô ấy yên tĩnh đi." Tần Cận nói xong, đưa tay cắm vào túi quần trong, ngay sau đó quay đầu dò hỏi Cố Liên Thành, "Muốn cùng vào hội trường không?"
"Được." Cố Liên Thành biết có vài lời nói không nên nói nhiều, vì vậy liền không hỏi nhiều nữa.
*
Trong phòng thay đồ, Thẩm Chanh đứng ở phía trước gương toàn thân rộng lớn, mấy nhân viên công tác đang chỉnh sửa lại làn váy cho cô.
Cô mặc một bộ váy liền áo màu đen, kiểu váy rất đơn giản, muốn nói điểm đặc biệt, cũng chỉ có thiết kế phía sau lưng, để lộ toàn bộ.
Thi Vực vừa tiến vào liền bắt đầu lạnh mặt, đặc biệt khi nhìn thấy lưng Thẩm Chanh, sắc mặt càng thêm ảm đạm dữ dội.
"Đều đi ra ngoài."
Anh mới mở miệng, liền tỏa ra hơi thở nguy hiểm, dọa mọi người không ai dám thở mạnh, yên lặng lui ra ngoài.
Cửa phòng trang điểm vừa đóng lại, Thi Vực liền đi tới sau lưng Thẩm Chanh, cởi bỏ áo khoác trên người choàng đến trên người cô, giọng nói nặng nề : "Phụ nữ, em rất bản lĩnh, hửm?"
Thẩm Chanh quay đầu lại nhìn anh, "Em rất bản lĩnh gì chứ?"
Thật ra cô biết anh chỉ là cái gì, người đàn ông này đến xương quai xanh cũng không cho cô lộ, chớ nói chi là lộ lưng.
Thi Vực vịn vào vai quay cô lại, môi mỏng nâng lên một độ cong lạnh lùng đến cực điểm: "Người thiết kế bộ đồ này, có thể sẽ biến mất ở giới trang phục rồi."
Chính ngay lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ, sau đó truyền đến giọng nói người phụ trách buổi triển lãm trang sức lần này: "Tổng giám đốc, buổi triển lãm sắp bắt đầu, mời cô chuẩn bị cho tốt, chờ một chút cần cô lên sân khấu đọc diễn văn trước."
"Ừ, biết rồi."
Sau khi đáp lại người phụ trách ngoài cửa, Thẩm Chanh đưa tay đẩy người đàn ông trước mặt ra, khẽ kéo khóe môi: "Đàn ông ngẫu nhiên bá đạo một lần sẽ làm phụ nữ cảm thấy anh quyến rũ, nhưng nếu như anh thường hay bá đạo, vậy liền hoàn toàn ngược lại rồi."
Thi Vực híp mắt lạnh nhìn chăm chú vào cô, "Cho nên ý của em là anh không có sức quyến rũ?"
Thẩm Chanh đến gần anh một chút, dùng ngón tay suông dài mảnh mai nhẹ điểm ở Ⱡồ₦g иgự¢ anh, nhếch môi cười, quyến rũ tràn ngập: "Anh đương nhiên là có mị lực, nhưng ...."
Cô cố ý muốn nói lại thôi, làm cho người ta mơ màng.
"Hửm?" Bàn tay ấm áp một phát bắt được bàn tay nhỏ bé làm loạn trên иgự¢ anh, anh híp mắt càng sâu, "Nhưng gì?"
Thẩm Chanh thuận tiện dựa vào trong lòng иgự¢ của anh, hơi hất cằm lên nhìn anh, cô cười tươi như hoa, "Nhưng mị lực của anh, giới hạn ở trên giường. Biết tại sao không?"
Cảm giác được thân thể người phụ nữ trước mặt trở nên mềm mại, trong con ngươi Thi Vực lập tức nhuộm lên một mảnh nóng rực, "Tại sao?"
Thẩm Chanh mềm giọng mở miệng, "Bởi vì chỉ có lúc anh ở trên giường mới ôn nhu nhất."
Bởi vì một tay bị anh nắm, cô chỉ đành dùng tay kia leo lên trên cổ anh, cô cười đến quyến rũ, giống như hóa thân trở thành một yêu tinh có thể hút tinh túy con người.
"Chỉ có lúc ở trên giường mới ôn nhu nhất?" Thi Vực nhỏ giọng lặp lại những lời này một lần, lại dùng giọng điệu hỏi ngược lại.
Thẩm Chanh ừ một tiếng, xem như trả lời vấn đề của anh.
Thi Vực cúi đầu nhìn cô, môi mỏng giơ lên trên, nhìn như đang cười, lại không có chút nhiệt độ đáng nói nào: "Cho nên em nói như vậy, là đang biểu đạt mình không thõa mãn Dụς ∀ọηg, muốn anh ở trên giường hung mãnh một chút, bá đạo một chút?"
"Xem như thế đi."
Thật ra suốt hai ngày nay, lúc trên giường anh quả thật rất ôn nhu, so với ngày xưa, thật sự kém quá lớn.
Anh trước kia hung mãnh như thú, vừa đến trên giường liền coi cô như con mồi, hận không thể lập tức ăn cô vào trong bụng, cho nên mỗi lần anh đều rất thô lỗ.
Tuy rằng cũng có trêu chọc trước, tuy rằng cũng sợ đả thương cô, làm đau cô, nhưng hành động của anh tuyệt đối không dính líu gì với ôn nhu.
Nhưng hai ngày nay không giống, trời vừa tối đã bắt đầu dỗ dành cô, sau khi lừa gạt cô lên giường, anh liền lấy cớ nói có hợp đồng vẫn chưa ký, có văn kiện vẫn chưa xem, có cuộc họp video còn chưa mở.
Tóm lại anh có rất nhiều lý do, gạt một mình cô đến trên giường, đi phòng sách nghỉ ngơi hơn một tiếng rồi mới trở về phòng ngủ, tắm rửa đi ra, chậm rãi ૮ởเ φµầɳ áo, không nhanh không chậm lên giường, không chút hoang mang áp đến trên người cô, sau đó mới muốn ôm cô, hôn cô,....
Hành động của anh vừa trễ vừa chậm, vừa nhẹ nhàng vừa ôn nhu, mấy lần đều trêu chọc trong lòng cô thấy ngứa ngái khó chịu, sau đó liền cầm giữ không được, chủ động quấn lên anh, chủ động dẫn đường anh.
Cô biết anh là cố ý, cố ý khiêu khích cô, cố ý dụ dỗ cô, muốn cho cô tự mình mở miệng nói muốn. Nhưng mặc dù cô biết đây là âm mưu của anh, nhưng cô vẫn bị mắc lừa, đến cuối cùng vẫn là mở miệng muốn...
Cho nên cô mới sẽ cảm thấy, chuyện trên giường, nhất định không cần quá ôn nhu. Có đôi khi bá đạo một chút, thô lỗ một chút, cảm giác sẽ tốt hơn.
Thi Vực nhìn cô, dửng dưng ừ một tiếng, mắt sắc anh không sâu không cạn, lại như là chế tạo ra một dòng nước xoáy, có thể cuốn vào bên trong đó, "Xem biểu hiện hôm nay của em, biểu hiện tốt, buổi tối miễn cưỡng làm cho em tận hứng."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc