Chọc Giận Bảo Bối - Chương 408

Tác giả: Hề Yên

Lúc Cố Liên Thành đi ra từ phòng trang điểm, vừa vặn ᴆụng phải Tần Cận và Diệp Tử.
Làm bạn bè của Thẩm Chanh, Diệp Tử cũng được mời tham dự buổi triển lãm trang sức này, mà Tần Cận làm một trong những cổ đông Nam Ngạn Thủ Tịch, tự nhiên sẽ không vắng mặt trong trường hợp quan trọng này.
"Chào, Cận."
Cố Liên Thành tiến ra đón, chủ động chào hỏi với Tần Cận.
Tần Cận giơ khóe môi lên, quan sát đánh giá liếc nhìn cô ta, sau đó lộ ra một nụ cười mê hoặc người : "Hôm nay thật xinh đẹp."
"Đâu có." Cố Liên Thành cười tự tin, ngay sau đó chuyển mắt nhìn về phía Diệp Tử bên cạnh Tần Cận, "Diệp tiểu thư xin chào, lần trước chúng ta từng gặp mặt bên ngoài quán bar, cô hẳn là còn nhớ rõ tôi đi."
Giống như sợ Diệp Tử không nhớ nổi cô ta, cô ta cố ý bồi thêm một câu: "Tôi là Cố Liên Thành."
"Còn nhớ, cô là nhà thiết kế trang sức nha, rất lợi hại." Mặt mày Diệp Tử cong cong, tươi cười rất ngọt ngào: "Hơn nữa, dáng dấp cô xinh đẹp như vậy, khiến người ta muốn không nhớ kỹ cũng khó!"
Nghe cô nói như vậy, Cố Liên Thành không khỏi \'Phụt\' một tiếng cười ra tiếng, "Diệp tiểu thư, cô đây không phải tổn hại tôi ư?"
"Không có không có." Diệp Tử lắc đầu nói: "Cho tới bây giờ tôi đều không tổn hại người."
"Nếu nói như vậy, vậy tôi sẽ xem lời cô nói là lời khích lệ." Cố Liên Thành nâng khóe môi lên, lộ ra một nụ cười đẹp mắt, "Thật ra dáng dấp Diệp tiểu thư cũng rất đẹp, khí chất tất cả mọi phương diện đều không tệ. Tôi cảm thấy, cô và Cận rất xứng đôi."
"Tôi cũng cảm thấy chúng tôi rất xứng đôi." Tần Cận lấy tay nắm lấy vai Diệp Tử, cúi đầu hít hà ở trên tóc của cô, lộ ra vẻ mặt tham lam.
Bộ dạng bất cần đời kia, khiến Cố Liên Thành nghĩ tới anh ba năm trước, khi đó anh lưu tình khắp nơi, không ít phụ nữ đều rơi vào bẫy rập hoa tâm của anh, cũng bao gồm cả cô ta.
Nghĩ đến ba năm trước lúc thổ lộ với anh bị từ chối, trong lòng cô ta vẫn có chút buồn phiền, một dị sắc thoáng qua từ trong mắt cô ta, khiến người ta không phát hiện được.
"Thật sao?" Diệp Tử ngẩng đầu nhìn anh, lông mi dày chớp chớp, "Anh thật sự cảm thấy chúng ta xứng đôi à?"
Tần Cận ừ một tiếng, đưa tay vuốt vuốt tóc của cô, cười trầm thấp nói: "Anh đã lừa gạt em bao giờ chưa."
"Anh chưa từng lừa gạt em ...." Diệp Tử nói xong, không vui dẩu môi lên, "Nhưng anh thường hay khen những phụ nữ khác xinh đẹp ở trước mặt em. Lúc tối hôm qua, anh còn nói ...."
"Lúc tối hôm qua?" Tần Cận dựng thẳng lông mày, "Anh nói gì?"
"Anh nói, anh nói ...." Diệp Tử nhìn Cố Liên Thành trước mặt, nói một lúc lâu cũng không có ra câu kế tiếp.
"À, em chỉ là chuyện kia." Tần Cận lại đã biết ý của cô, cười nâng cằm của cô lên, cúi đầu ᴆụng ở trên trán cô một chút, "Vật nhỏ, em ghen rồi?"
"Em mới không có!" Diệp Tử hừ nhẹ.
"Nếu không có ghen, vậy em đang tức giận cái gì?"
"Em, em chính là không thích nghe anh khien những phụ nữ khác mà thôi, mới không phải ghen ...." Diệp Tử đè giọng trầm thấp.
Nhìn thấy cử chỉ thân mật của hai người, Cố Liên Thành cảm thấy hơi ngượng, lúc đang định mượn cớ rời đi, nghe được Tần Cận nói: "Nhưng anh khen chính là Liên Thành, không phải những người phụ nữ khác."
Nghe tiếng, Cố Liên Thành hơi ngẩn ra, lúc nghe được Tần Cận xưng hô cô ta thân mật như vậy, trong lòng cô ta ít nhiều gì cũng có chút xúc động.
Dù sao, ba năm trước cô ta thật sự từng thích anh.
Mà làm cô ta càng không nghĩ đến chính là, anh lại sẽ khen cô ta ở trước mặt bạn gái mình.
Điều này đại biểu , thật ra anh là có cảm tình với cô ta ư?
Cố Liên Thành nhìn về phía Tần Cận, muốn hỏi anh có thật không, nhưng Diệp Tử đang ở đây, cô ta lại không thể không đè nghi hoặc này xuống, nhẫn nhịn không hỏi ra miệng.
Khen thì khen thôi, khen cô ta chuyện gì, cô ta nghĩ cô ta cũng chưa cần thiết phải biết. Bởi vì dù anh thật sự tồn tại chút tình cảm với cô ta, cũng sẽ không chia tay bởi vì cô ta đâu.
"Đừng nóng giận." Tần Cận lấy tay nâng cằm Diệp Tử lên, giương môi cười nhẹ: "Cùng lắm thì về sau, anh không khen phụ nữ khác, cũng không khen Liên Thành nữa."
Cố Liên Thành thu hồi nỗi lòng, nhìn Diệp Tử, nhẹ nhàng cười: "Diệp tiểu thư, thật ra cô thật không cần thiết phải tức giận vì tôi, Cận khen tôi không có gì ý tứ gì khác, cô không cần để ý."
"Anh ấy đã khen cô như vậy, làm sao sẽ có thể không có ý tứ gì khác ...." Diệp Tử lộ ra vẻ mặt uất ức.
"Anh ấy, nói gì?" Cố Liên Thành vẫn là hỏi ra miệng.
Diệp Tử im lặng một hồi, mới lên tiếng: "Anh ấy nói, cô không chỉ là bộ dáng rất xinh đẹp, còn ôn nhu săn sóc khéo hiểu lòng người, là lựa chọn làm vợ tốt nhất."
Nghe cô nói xong, Cố Liên Thành kéo khóe môi lên, cười nói: "Cận đúng là nói ngược, tính cách con người tôi không tốt, động một chút sẽ phát giận, người từng làm việc với tôi đều biết. Hơn nữa tôi sẽ không giặt quần áo, cũng không biết làm cơm, ngay cả dọn dẹp gian phòng cơ bản nhất cũng sẽ không. Là đối tượng không thích hợp làm vợ nhất."
"Thật sao?" Cảm xúc Diệp Tử vẫn rất sa sút.
"Thật sự." Cố Liên Thành nói: "Cận nói như vậy không phải đang khen tôi, mà là đang nói xấu tôi. Cho nên cô tuyệt đối không nên hiểu lầm Cận, giữa tôi và anh ấy không có gì, hơn nữa ban đầu tất cả đều chỉ do tôi tự mình đơn phương, Cận cũng không có tình cảm với tôi. Nếu anh ấy lựa chọn ở cùng với cô, vậy anh ấy nhất định là quan tâm cô."
"Ồ!"
Diệp Tử rầu rĩ đáp lại một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tần Cận, hỏi, "Anh quan tâm em sao?"
"Anh không quan tâm em, vậy ai quan tâm em." Ngón tay của Tần Cận vuốt ve qua lại ở trên cằm trơn bóng của cô, giọng nói sâu lắng mang theo hương vị mê hoặc lòng người.
"Miệng anh bôi mật, biết nói lời ngon tiếng ngọt." Diệp Tử đẩy tay của anh ra, sau đó giãy ra từ trong lòng anh, bộ dáng rất không vui.
"Cận thiếu!"
Đúng lúc đó, một vệ sĩ đi tới từ lối đi bên cạnh.
Anh ta bước nhanh đến trước mặt Tần Cận, đưa một cái bật lửa tới trước mặt Tần Cận, "Cận thiếu, tìm được cái bật lửa của ngài rồi."
Tần Cận nhận cái bật lửa xem xét một chút, sau khi xác định không thành vấn đề, mới hỏi anh ta: "Tìm được ở đâu?"
"Tìm được trên xe." Vệ sĩ nói: "Có lẽ cái bật lửa tuột ra từ trong túi lúc ngài xuống xe, rớt xuống phía dưới ghế ngồi."
Tần Cận ừ một tiếng, ý bảo đối với phương có thể đi rồi.
Nhìn cái bật lửa trên tay Tần Cận, ánh mắt Cố Liên Thành trở nên rất phức tạp, cô ta khẽ mím động cánh môi một chút, "Anh còn giữ cái bật lửa này?"
"Ừ, dùng tốt." Ngón tay suông dài vẽ lên trên một cái, chốt khóa bắn ra, dấy lên một ngọn lửa lam nhạt, động tác ưu nhã mà khí phách.
Cố Liên Thành cười: "Em nghĩ anh đã sớm ném, không ngờ anh vẫn giữ đến bây giờ."
"Cô ấy tặng bật lửa cho anh?" Nhìn Tần Cận, Diệp Tử đỏ tròng mắt, "Không phải anh đã dặn em, cái bật lửa này là một người bạn rất quan trọng, rất đáng được hoài niệm tặng ư? Tại sao anh gạt em, tại sao gạt em ...."
Tần Cận nghe tiếng, thu hồi cái bật lửa, đưa tay túm cô tới đây, trầm giọng nói: "Trở về lại giải thích với em."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc