Chọc Giận Bảo Bối - Chương 397

Tác giả: Hề Yên

Thi Mị không thấy phản ứng của hai người, lại liếc mắt nhìn trên một tấm hình khác, trên tấm ảnh là một cô gái có dáng dấp rất thanh tú, ngũ quan đoan chính, da dẻ trắng trẻo, trên mặt không có tỳ vết nào, cũng không có nốt ruồi.
Thi Khả Nhi cũng nhìn thuận theo tầm mắt của anh, mặc dù không có bị cô gái trên tấm ảnh làm kinh ngạc, nhưng cũng không thể lấy ra tật xấu gì từ trên người cô ta.
Cô dựa vào trên mặt bàn sách, nâng cằm lên nhìn Thi Mị, muốn nghe xem kế tiếp anh lại sẽ lấy cớ gì.
Ông cụ bưng chung trà trên bàn lên uống một ngụm trà, nhíu nhíu mày chờ lời nói tiếp theo của Thi Mị.
"Lông mi nhạt, loại phụ nữ này bạc tình nhất."
Thi Mị dựa đến trên bàn sách, hai bàn tay xinh đẹp cắmg ở trong túi quần tây, giọng nói có phần hơi trầm, nhưng mà vô cùng từ tính.
Nghe anh nói như vậy, Thi Khả Nhi mới chú ý tới, lông mi cô gái trên tấm ảnh này thật sự rất nhạt.
Phụ nữ lông mi nhạt, bạc tình nhất.
Không thể không thừa nhận, anh trai cô cũng là một người đàn ông phúc hắc....
Ông cụ: "...."
Hai cháu trai của ông đều là nhân vật lợi hại, có thể dùng lý do và cách đơn giản nhất, để chối bỏ tất cả người hoặc chuyện anh không muốn tiếp nhận, hoặc là không muốn suy tính.
"Tấm bên tay phải của ông, mũi rất cao, khắc phu."
"Tấm bên tay trái của ông, mắt hẹp dài, tâm cơ nặng."
"Tấm bên kia, môi trên dày hơn môi dưới một centimet, dễ nói thị phi."
"Tấm bên cạnh kia, chân quá thô ...."
"Tấm kia, chân quá ngắn ...."
"Eo quá thô ...."
"Cái ௱ôЛƓ quá lớn ...."
"Phụ nữ này иgự¢ quá nhỏ .... Cháu không thích иgự¢ phẳng ...."
Thi Khả Nhi bị một câu иgự¢ quá nhỏ cuối cùng của anh làm nổ tung, trong ấn tượng, anh cô là người cực kỳ nghiêm chỉnh, tuy có lúc giở trờ xấu, nhưng lời nói thẳng thắng lại lộ liễu như vậy, anh tuyệt đối sẽ không nói.
Ông cụ nghĩ tới anh sẽ cự tuyệt, nhưng không ngờ anh sẽ cự tuyệt đến hoàn toàn như vậy, thậm chí không lưu lại một chút đường sống.
Ông vươn tay cất tất cả ảnh chụp vào trong phong thư, sau đó hạ tối hậu thư với Thi Mị: "Ta cho cháu thời gian một tháng, nếu một tháng sau vẫn chưa giao ra bạn gái, cũng đừng trách ông nội không khách sáo."
Thi Mị biết không khách sáo của ông là chỉ cái gì, bình thường trên thương trường người qua lại, đại đa số đều sẽ chọn đám hỏi thương nghiệp
Đám hỏi thương nghiệp, nói đơn giản chính là con trai và con gái của hai nhà thế gia thành hôn, dùng để vững chắc quan hệ hai nhà, do đó về mặt sinh ý càng sinh ra thêm hợp tác mật thiết.
Dùng địa vị nhà họ Thi ở thành Đô, không ít danh môn vọng tộc đều muốn kết thông gia với nhà họ Thi, cũng có không ít người đề cập chuyện kết thông gia ở trước mặt ông cụ, chỉ là xưa nay ông cụ đều rất bận tâm cảm thụ của người nhà, tuyệt không điều khiển cuộc sống của bất kỳ người nào.
Chỉ là hiện tại theo tuổi của anh càng lúc càng lớn, ông đã không có thời gian dư thừa có thể đợi, có thể lãng phí rồi. Cho nên ông chỉ có thể gây áp lực với Thi Mị, khiến anh coi trọng đại sự hôn nhân của mình.
"Không phải mang ai trở về đều được?"
Thi Mị không muốn kết hôn, cũng không muốn vì kết hôn mà kết hôn, nhưng khi nhìn thấy nếp nhăn trên mặt cùng một đầu hoa râm tóc của ông cụ, lòng của anh liền không cứng nổi.
Ông cụ nhìn anh, ngưng trọng gật đầu: "Ta không cầu môn đăng hộ đối, không cầu đối phương xứng lứa vừa đôi với cháu. Chỉ cần cháu thích, cháu cảm thấy có thể qua cả đời với cháu, ta đều tiếp nhận."
Thi Mị ừ một tiếng, giọng nói có chút lạnh nhạt, "Vẫn là câu nói kia, cháu sẽ tận lực.
Có lẽ có thể chấp nhận hôn nhân, nhưng tình cảm lại không thể, anh có thể làm chỉ là hết sức mở lòng của mình ra, để người ta đi vào trong lòng của anh.
Bởi vì nguyên nhân quần áo, Thẩm Chanh và Thi Vực rời đi trước, Ôn Uyển cầm di chúc cũng không tiện ở lâu, vì vậy tự mình vào phòng bếp làm cho ông cụ một bát mỳ trường thọ, sau khi căn dặn quản gia Trương Bá mang lên lầu, liền rời đi.
Tài xế thường đưa đón ông cụ đã sớm chờ ở bên ngoài thành cổ, nhìn thấy Ôn Uyển đi ra từ cửa chính, lập tức nghênh đón, "Phu nhân, ông cụ căn dặn tôi đưa người về."
"Không cần, tôi đón xe trở về là được rồi." Ôn Uyển cười từ chối.
"Phu nhân, nơi này có chút vắng vẻ, không dễ đón xe. Hơn nữa ông cụ đã dặn dò, nhất định phải tự mình đưa người trở về, nếu không sẽ trách cứ tôi." Tài xế khẽ cúi đầu.
Từ trước đến nay Ôn Uyển luôn thông tình đạt lý, biết mình từ chối ngồi xe của ông là đang khó xử ông, liền thỏa hiệp: "Vậy thì phiền chú rồi."
"Phu nhân khách khí, đây là việc tôi nên làm."
Tài xế vòng đến bên cạnh xe mở cửa xe ra, theo bản năng đưa tay ngăn cản ở trên đỉnh cửa xe, tránh cho Ôn Uyển cụng đầu lúc lên xe.
Lúc Ôn Uyển đang muốn lên xe, từ bên cạnh truyền đến một giọng nói hùng hậu: "Tôi đưa bà đi."
Nghe được giọng nói này, bước chân Ôn Uyển dừng một chút, ngay sau đó quay đầu đi.
Người đàn ông đứng ở bên cạnh xe, tây trang thẳng thớm, dù cho đã vào trung niên, nhưng bộ dạng ông cũng không có thay đổi gì, vẫn đẹp trai giống như lúc còn trẻ.
"Không cần, ông bận việc đi."
Ôn Uyển cười cự tuyệt ý tốt của đối phương, ngay sau đó xoay người muốn lên xe.
"Tiểu Uyển." Thi Diệu Quang gọi bà lại: "Dù sao cũng tiện đường, cứ để tôi đưa bà về đi. Ngày hôm nay, không ít khách mời đều sẽ uống rượu giúp vui, khó tránh khỏi sẽ có vài người say rượu. Hiện tại đo nồng độ rượu gay gắt, sợ rằng không người nào dám gây ra án. Cho nên một lát nữa, còn phải để tài xế đưa bọn họ trở về."
"Không có chuyện gì đâu tiên sinh, tôi đi một chuyến không chậm trễ thời gian. Nếu ngài có chuyện thì đi trước đi, tôi sẽ đưa phu nhân về đến nhà an toàn."
Tài xế lão Lý, theo ông cụ mười tám năm, biết được một hai chuyện của Thi Diệu Quang và Ôn Uyển, cho nên vừa rồi ông mới có thể nói những lời này để giảm bớt cục diện bế tắc cho Ôn Uyển.
Ôn Uyển bởi vì câu Tiểu Uyển mà có chút ngượng ngùng, trong lòng có chút buồn phiền, làm thế nào cũng không tìm ra nơi phát ra buồn phiền này.
"Phu nhân, lên xe đi."
Sau khi nghe được tài xế nhắc nhở, Ôn Uyển không do dự, trực tiếp khom người chui vào trong xe.
Tài xế cũng lên xe, sau khi cho nổ máy, lái xe vững vàng đi.
Xe dần dần đi xa, ánh mắt Thi Diệu Quang cũng trở nên buồn bã vô cớ, ngăn cách một cửa xe, kéo xa một đoạn khoảng cách, khiến hai người vốn là lạ lẫm, càng trở nên lạ lẫm.
"Sao, chị ta không chịu để cho anh đưa chị ta về à, Diệu Quang?"
Diệp Cẩn đứng sau lưng ông ta đã lâu rồi, đến khi nhìn thấy xe Ôn Uyển ngồi lên lái đi xa, cô ta mới đi đến bên cạnh Thi Diệu Quang, khoác tay của ông ta.
Thật ra vừa rồi lúc cô ta đi ra từ trong thành cổ, vừa vặn nghe được đối thoại của Thi Diệu Quang và Ôn Uyển.
Tuy có bất mãn, nhưng cô ta lại không có biểu hiện ra, trên mặt mang theo trang điểm diêm dúa lòe loẹt cười quyến rũ, không có một chút dấu hiệu tức giận.
Vẻ mặt Thi Diệu Quang khôi phục tự nhiên, nhưng lại không có trả lời Diệp Cẩn, chỉ là nói: "Tạm thời có cuộc họp phải mở, tôi trở về công ty trước."
"Phải đi gấp vậy ư?" Diệp Cẩn phẫn nộ thu hồi tay, có chút không vui nói: "Khi đến anh để em đến một mình, lúc trở về lại để cho một mình em trở về .... Người không biết còn cho là hôn nhân của chúng ta xảy ra vấn đề đấy."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc