Chọc Giận Bảo Bối - Chương 393

Tác giả: Hề Yên

"Cháu sớm đến rồi." Thi Vực nói xong, móc từ trong túi quần tây ra một tầm thẻ vàng, đưa cho ông cụ, "Năm nay như cũ, dùng số tiền kia tiếp tục làm từ thiện của ông."
Ông cụ nhận thẻ vàng anh đưa tới, cười nói: "Hai anh em các cháu cái gì cũng tốt, chính là quá không coi tiền ra gì."
Thi Vực anh tuấn cắm tay vào túi quần trong, vẫn đứng thẳng tắp: "Dùng tiền ở trên người của ông, ít nhiều đều không quan trọng."
"Tốt tốt."
Mặc dù chỉ là một câu đơn giản, nhưng ông cụ nghe đến rất êm tai, đương nhiên là cực kỳ vui vẻ.
Ông rất hiểu cháu trai của ông, từ nhỏ đến lớn đều sẽ không nói ngon nói ngọt, chỉ biết dùng hành động thực tế để chứng minh năng lực của mình.
Năm đó lúc anh mới vào xã hội ông vẫn còn lo lắng cho anh, sợ anh không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, sợ tính tình lạnh nhạt như vậy của anh sẽ đắc tội đối thủ, đắc tội bạn hợp tác.
Khiến ông không ngờ tới là, bắt đầu từ lần đầu anh lập công ty, liền đứng vững vàng gót chân trong giới kinh doanh, đối với người lạnh lùng hoặc là vô tình, đều không ảnh hưởng quyết đoán của anh, ngắn ngủn mấy năm tạo ra một mảnh đế quốc thuộc về mình, nhởn nhơ đi lại ở trong ngành nghề.
Ông cụ giao thẻ cho người bên cạnh, bảo đối phương để vào két sắt, vào lúc ông xoay người căn dặn đối phương, Thẩm Chanh giả bộ khom người sửa sang lại quần áo một chút, sau đó vụng trộm liếc mắt ra hiệu với ông cụ.
Lúc đầu ông cụ cũng không để ý đến cô, bởi vì cô thay đổi quần áo, hơn nữa trên người còn phủ áo khoác Thi Vực, lúc Thẩm Chanh nháy mắt với ông, ông mới phát hiện lại là con nhóc kia.
Thẩm Chanh đứng thẳng thân thể một lần nữa, đối diện với tầm mắt ông cụ, cô nhếch môi cười nói: "Ông nội, người khỏe chứ, cháu là Thẩm Chanh, là cháu dâu của ông."
"Cháu dâu?" Có lẽ là đọc hiểu ánh mắt vừa rồi của cô, ông cụ hoài nghi nhìn cô một cái.
Thẩm Chanh gật đầu, khôn ngoan đáp: "Dạ."
Ông cụ ừ một tiếng, quan sát đánh giá cô một phen, sau đó ung dung thản nhiên mở miệng: "Tuy rằng cháu có công lao sinh hai đứa bé mập mạp cho cháu trai của ta, nhưng tham dự trường hợp như vậy , hẳn là phải mặc thể diện chút. Cháu có biết hiện tại mình đại biểu không chỉ là một mình cháu, mà là cả nhà họ Thi không. Dùng danh vọng nhà họ Thi chúng ta ở thành Đô, nếu để cho người thấy cháu như vậy, chỉ sợ sẽ bị người nói xấu."
Giọng nói không nặng không nhẹ, lại lộ ra khí phách chân thật đáng tin, người làm bên cạnh không khỏi lau mồ hôi lạnh thay Thẩm Chanh.
Hầu hạ ông cụ hơn mười năm, bọn họ đại khái cũng nắm rõ ràng tính nết ông cụ. Vừa rồi biểu hiện của ông đã chứng minh, ông sắp nổi giận, bởi vì đối phương chạm đến điểm mấu chốt của ông.
Mắt sắc Thẩm Chanh ảm đạm, khẽ cúi đầu, "Xin lỗi, cháu ...."
"Không cần nói xin lỗi."
Người đàn ông bên cạnh dùng một tay kéo cô vào trong иgự¢, ôm bờ vai của cô, như là đang tuyên cáo với mọi người, người phụ nữ này là người anh cưng chiều, mặc kệ đúng hay sai, mặc kệ ở trước mặt ai, đều không cần nói xin lỗi.
Dù cho biết Thi Vực sẽ đứng ở phía mình, nhưng Thẩm Chanh vẫn không có nghĩ đến, anh sẽ dùng cách này để bảo vệ cô, thậm chí không có bận tâm nhằm vào là ông nội của mình.
Nói không cảm động, là giả.
Thi Vực cúi đầu nhỏ giọng nói một câu ở bên tai cô: "Đừng sợ, có anh."
Anh buông cô ra, nhìn về phía ông cụ trước mặt, giọng nói ép tới nặng nề : "Lão già, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện."
Từ nhỏ đến lớn, Thi Vực vẫn luôn gọi ông cụ là lão già, bởi vì là quan hệ giữa bọn họ rất tốt, cho nên ông cụ không ngại, ngược lại còn rất thích xưng hô \'Lão già\' như vậy.
Bên cạnh, bọn người làm nín thở, cũng không dám thở mạnh.
Hôm nay là ngày lớn như vậy, nếu hai ông cháu thật sự nháo lên, chỉ sợ sẽ dẫn đến chê cười của mọi người.
Nhưng tuy là như thế, bọn họ cũng không dám tiến lên khuyên can, thiếu gia muốn nói chuyện gì với ông cụ, cũng không phải những người dưới như bọn họ có thể nhúng tay.
Thấy vẻ mặt Thi Vực lạnh lùng, Thẩm Chanh đưa tay lôi kéo ống tay áo anh, "Đừng như vậy."
Diễn xuất giống như thật, thậm chí lừa gạt cả chính cô.
Thi Vực không nói gì, nhìn ông cụ, sắc lạnh trong con ngươi càng ngày càng nặng, đến khi bị một tầng âm u hoàn toàn bao trùm.
Hơi thở nguy hiểm phát ra từ quanh người anh, lan tràn đến bốn phía, làm lòng người sinh ra e sợ.
Ông cụ cũng không cam chịu yếu thế, dù cho lớn tuổi, khí tràng cũng không thua Thi Vực, bốn mắt nhìn nhau, như là đang đại chiến 300 hiệp trong vô hình, đến nỗi hai bên tổn hại.
Bọn người làm căng thẳng đến mức trái tim đều treo lên, đây, đây sẽ không phải là muốn đánh nhau chứ....
"Đến, cháu gái, qua đây."
Nhưng đúng lúc đó, ông cụ vốn sắc mặt nghiêm túc, trên mặt lại lộ ra nụ cười hiền lành, ông vẫy vẫy tay với Thẩm Chanh, ý bảo cô đi đến trước mặt ông.
Thi Vực nhướng mày, trong đôi mắt thăm sâu nhíu lại, hiển nhiên là nghi ngờ với chuyển biến đột ngột của ông cụ.
"Vâng ...."
Cô gái nhỏ luôn kiêu ngạo bướng bỉnh, hiếm khi nào ôn nhu ngoan ngoãn như vậy.
Thẩm Chanh hơi cúi đầu xuống, chậm rãi đi đến trước mặt ông cụ, cẩn thận dò hỏi ông, "Ông nội, người có căn dặn gì?"
Cô vẫn đang tiếp tục diễn ....
Ông cụ nhìn cô cười cười, xoay người căn dặn người làm bên cạnh, "Mang thứ đó đến đây."
"Dạ, ông cụ."
Người làm rất nhanh lấy tới một cái hộp hình vuông giao cho ông cụ, sau khi ông cụ nhận lấy, đưa cái hộp cho Thẩm Chanh: "Cháu gái, ta rất thích lễ vật cháu tặng ta, trong hộp là một đôi chén trà, là ông nội tặng lại cho cháu, cháu cũng đừng ghét bỏ đó."
Quà tặng?
Quà đáp lễ?
Thi Vực liếc mắt nhìn ông cụ, lại rơi tầm mắt xuống trên người Thẩm Chanh.
Mày kiếm anh tuấn dựng lên, híp đôi mắt lại, trong con ngươi lóe ra tia sáng bí hiểm.
Thẩm Chanh dùng hai tay nhận lấy tách trà đó, cuối cùng thu hồi vẻ khi*p đảm giả vờ vừa rồi, cô nhếch môi cười: "Đồ ông nội tặng, cháu thích còn không kịp, làm sao dám ghét bỏ."
"Vậy là được rồi, vậy là được rồi." Ông cụ cười đến rất là thỏa mãn.
"Cảm ơn ông nội." Thẩm Chanh vẫn là khách khí nói cảm ơn.
Thật ra cô tặng cho ông cụ cũng là chén trà, chỉ là giá cả cũng không mắc.
Trước đó cô suy nghĩ hai buổi tối, vốn định mua một bộ trà cụ mắc một chút, nhưng sau đó ngẫm nghĩ lại, cảm thấy ông cụ vốn là người giàu sang phú quý, không thiếu tiền, cho nên không phải nhất định sẽ thích đồ càng mắc càng tốt.
Cho nên cuối cùng cô đi tìm cửa hàng đồ sứ, tự mình làm chén trà, bình thường loại cửa hàng đồ sứ như vậy sau khi làm xong đồ sứ cần ít nhất năm ngày mới có thể ra thành phẩm. Bởi vì cần gấp, cô xin ông chủ làm nhanh hơn, làm xong kịp vào hôm nay.
Giá một bộ trà cụ, khoảng hơn sáu trăm đồng gì đó.
Đó có thể là một món rẻ nhất trong những lễ vật hôm nay ông cụ nhật được.
Nhưng Thẩm Chanh không biết là, bên trong tất cả lễ vật, ông cụ thích nhất chính là một bộ trà cụ cô tặng kia, dù cho trên trà cụ có tỳ vết rất lớn, ông cũng không để ý. Cũng bởi như thế, ông cụ liền tặng lại cho cô một đôi chén trà, loại chén trà này là chế tác từ sứ thượng hạng, nghe nói là vô giá.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc