Chọc Giận Bảo Bối - Chương 372

Tác giả: Hề Yên

"Thẩm Chanh Tử, em không nguyện ý như vậy?"
Giọng nói sâu lắng có chút khàn khàn, như là vì ức chế T*nh d*c mà tạo thành.
Có trời mới biết trong mười mấy tiếng anh ra nước ngoài, nhớ cô nhớ đến sắp phát điên, thế nhưng người phụ nữ này còn không chịu để anh chạm vào.
Anh đột nhiên thu tay về từ trên người cô, lạnh lùng nói: "Mặc kệ em có nguyện ý hay không, bắt đầu từ bây giờ, chỉ cần em không chính miệng nói, anh liền tuyệt không ***ng vào em."
Nói xong, anh xuống giường bắt đầu mặc quần áo, rất nhanh liền mặc chỉnh tề, sau khi nhìn gương thắt cravat xong, mới quay đầu nhìn Thẩm Chanh.
"Anh đi công ty."
Sau khi ném xuống những lời này, anh mở cửa phòng đi ra ngoài.
Nghe được âm thanh đóng cửa phòng, Thẩm Chanh khẽ nhíu mày, lần này chơi lớn rồi.
Nằm trên giường một hồi lâu, cô rời giường sửa soạn, sau khi ăn sáng xong liền đi công ty, vừa đến, liền nhận được điện thoại Thi Khả Nhi gọi tới.
"Chị dâu, người bạn hacker kia của em tìm được một chút manh mối trên máy tính của Cố Liên Thành, có một phần tư liệu bị xóa bỏ hoàn toàn, bởi vì là thời gian quá dài mà không thể phục hồi lại toàn bộ như xưa, chỉ có thể khôi phục một phần trong đó."
"Nhìn từ tư liệu khôi phục, là một phần văn kiện, văn kiện không phục hồi được đầy đủ, chỉ có thể nhìn được câu nói sau cùng. Câu nói kia là: Dùng tên của tôi mang bạn bay lên bầu trời ngũ sắc, dùng trái tim của tôi làm sáng chói tâm bạn."
Thẩm Chanh thật không ngờ, một phần tư liệu không khôi phục được đầy đủ lại có thể trở thành một điểm mấu chốt.
Dùng tên của tôi mang bạn bay lên bầu trời cao ngũ sắc, dùng trái tim tôi làm sáng chói tâm của bạn.
Tần Nghê, họ là Tần, tên là Nghê, lấy tên của cô, mang lên bầu trời cao ngũ sắc.
Tần Nghê, lúc thiết kế đã dốc trái tim, dùng lòng của cô, mang theo ánh sáng trong lòng.
Hóa ra « Ngôi sao sáng chói» vốn tên là « Phượng nghê cửu thiên. Sáng chói chi tâm » .
"Chị dâu, trước mắt cho thấy, Cố Liên Thành có động cơ gây án. Ba năm trước cô ta là một người mới ở trong giới thiết kế, muốn ở trong khoảng thời gian ngắn dựa vào năng lực của mình trở nên nổi bật hoàn toàn là đầm rồng hang hổ. Vì vậy cô ta chỉ có thể đi đường tắt, dùng biện pháp nhanh nhất để thỏa mãn lòng hư vinh của mình, bay lên đến một độ cao không dễ bị người kéo xuống."
Bởi vì một câu dùng tên của tôi mang bạn lên bầu trời cao ngũ sắc, Thi Khả Nhi liền liên tưởng đến Tần Nghê, đi phân tích từ góc độ chuyên nghiệp, chuyện ba năm trước nhất định không thoát khỏi quan hệ với Cố Liên Thành.
"Đúng rồi chị dâu, trước khi chưa tìm được chứng cớ có thể chứng minh Cố Liên Thành có liên quan với chuyện ba năm trước, chị đừng hành động thiếu suy nghĩ, tránh cho rước họa vào thân."
Sự tình trọng đại, Thẩm Chanh tự nhiên sẽ không lơ là sơ suất, cô đáp: "Yên tâm, chị sẽ không làm xằng làm bậy. Còn em, cẩn thận một chút. Tra không được thì không cần tra xét, chị sợ ảnh hưởng đến em."
"Được rồi chị dâu, em là người trưởng thành, làm chuyện biết đúng mực."
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Chanh cầm cái ly định đi bên ngoài phòng làm việc rót ly nước uống, không ngờ vừa đi tới ngưỡng cửa, điện thoại nội bộ liền vang lên.
Vì vậy đi vòng trở về, bắt máy nội bộ: "Alo."
"Alo, tổng giám đốc, có vị tiên sinh họ Thi nói muốn gặp cô, hiện đang chờ ở phòng nghỉ."
Tiên sinh họ Thi?
Loại bỏ đầu tiên chính là Thi Vực.
Một người đàn ông kiêu ngạo như vậy, sao có thể cúi mình hạ giọng để một thư ký đến thông truyền, hơn nữa mấu chốt nhất chính là, hiện tại anh hẳn là vẫn chưa nguôi giận, cho nên tuyệt đối sẽ không đến Nam Ngạn.
Vậy, là Thi Mị?
Hình như khả năng cũng không lớn.
Sau khi rời phòng làm việc, Thẩm Chanh bước nhanh đi đến phòng nghỉ.
Lúc đưa tay đẩy cửa phòng nghỉ ra, bước chân cô dừng một chút, hoàn toàn thật không ngờ, người tới lại có thể là ....
Ông mặc một thân kiểu áo Tôn Trung Sơn sạch sẽ, chắp tay đứng ở bên cửa sổ, nhìn đăm đăm bên ngoài cao ốc.
Nhìn từ phía sau, nhìn không ra tuổi của ông, nhưng rõ ràng có thể thấy được vài sợi tóc trong mái tóc đen.
Mặc dù Thẩm Chanh không có nhìn thấy bộ dáng của ông, nhưng từ cách ăn mặc của ông liền đoán được ông là ai.
"Lão gia."
Đi vào phòng nghỉ, cô nhẹ hô một tiếng.
Nghe được giọng nói của cô, người nọ xoay người lại, là một ông lão rất hiền lành, tóc chải rất nghiêm túc, không mất trật tự chút nào.
Hơi hạ tầm mắt xuống, đôi mắt màu nâu sẫm, như là đang nói ra năm tháng thăng trầm.
"Đến rồi."
Nhìn thấy Thẩm Chanh, ông cụ Thi lộ ra một nụ cười hiền lành.
Thẩm Chanh cho rằng, tất cả trưởng bối nhà có tiền đều rất biết làm dáng, vạn năm không thay đổi không nói cười tùy tiện, nhưng không ngờ, nhân vật truyền kỳ trong giới kinh doanh này, sẽ bình dị gần gũi như vậy.
"Lão gia, ông ngồi đi."
Thẩm Chanh lễ phép ý bảo ông cụ Thi ngồi xuống ghế sofa, nhưng ông cụ Thi lại không có ý muốn ngồi, mà là vẫy vẫy tay với Thẩm Chanh, "Cháu gái, qua đây."
Hai chữ cháu gái này nói ra từ trong miệng ông, rất là thân thiết.
Rõ ràng chỉ là gặp mặt lần đầu tiên, lại cực kỳ giống như bạn cũ quen biết đã lâu, không có lạnh nhạt, không có lạ lẫm.
Thẩm Chanh đi về phía ông, vừa đứng thẳng ở trước mặt anh, chỉ thấy ông móc từ trong túi áo kiều Tôn Trung Sơn ra một cái hộp cũ, giao lên trên tay cô.
"Lão gia, ông đây là?"
Nhìn cái hộp trong tay, Thẩm Chanh không khỏi nhíu mày.
"Quà gặp mặt." Ông cụ Thi cười.
"Lần đầu tiên gặp mặt với ông, vốn nên là người vãn bối như cháu đến tặng quà gặp mặt, sao có thể ...."
Không đợi Thẩm Chanh nói hết lời, ông cụ Thi lại lên tiếng: "Sinh hai đứa bé mập mạp, bây giờ cháu là công thần lớn nhất nhà họ Thi. Chịu nổi."
Thẩm Chanh biết ông ám chỉ ý gì, bình thường ở loại danh môn vọng tộc này, đều có tư tưởng trọng nam khinh nữ, đặc biệt người đời trước, tư tưởng này quá nặng.
Bởi vì theo bọn họ, tuy con gái hiểu chuyện, nhưng sớm muộn cũng là phải lập gia đình, có một câu gọi là sau khi xuất giá theo họ chồng, vậy thì trở thành người ngoài của nhà mẹ đẻ.
Nhưng con trai lại có thể truyền đời đời, kế thừa từng mạch, tương truyền đời đời, khiến người ta thịnh vượng hơn.
"Cháu gái, không nên suy nghĩ nhiều, ông tặng cháu quà gặp mặt không có ý tứ gì khác." Ông cụ Thi vẫn ở chỗ cũ cười: "Chỉ là một cái vòng bạc, không bao nhiêu tiền. Là bà nội Tiểu Vực lưu lại, trước khi ૮ɦếƭ bà ấy đã ngàn căn vạn dặn, bảo ta nhất định phải tự tay giao vòng tay này đến tay cháu dâu tương lai. Tuy rằng đã muộn một chút, nhưng cuối cùng cũng không có nuốt elời."
Lúc này Thẩm Chanh mới chợt hiểu, đó cũng không phải một quà gặp mặt bình thường, mà là bảo vật gia truyền của nhà họ Thi.
Dù không bao nhiêu tiền, nhưng ý nghĩa lại rất trọng đại.
Quà tặng quý trọng như vậy, cô cảm thấy nhận không nổi, vì vậy đẩy cái hộp tới trước, "Lão gia, chiếc vòng này cháu không thể nhận, cháu dâu tương lai của ông còn có một người nữa, cho nên cháu cảm thấy chiếc vòng này còn cần ông bảo quản thêm một thời gian ngắn."
"Bảo cháu cầm thì cháu cứ cầm, quà ta tặng ra ngoài, chưa bao giờ thu hồi lại. Hơn nữa chiếc vòng này là một cặp, cháu dâu tương lai khác vào cửa, ta cũng sẽ giống như bây giờ tự tay giao cho con bé. Nhanh nhận đi."
Dù cho đã qua tuổi thất tuần, nhưng ông nói chuyện, giọng nói vẫn hùng hồn mạnh mẽ giống như chuông lớn, mang theo khí phách không để cho người ta kháng cự.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc