Chọc Giận Bảo Bối - Chương 369

Tác giả: Hề Yên

Ban đầu lúc còn ở trường, Thi Khả Nhi cũng đã được toàn trường công nhận hoa hậu tam cao của giảng đường.
Hoa hậu tam cao của giảng đường, chỉ là IQ cao, giàu tình thương, giá trị dung nhan cao.
Cô giỏi về suy luận và phân tích, cho nên chọn học hệ pháp luật, do đó đã trở thành một luật sư ưu tú.
Trong đám bạn học cùng khóa cũng có một bộ phận đã làm luật sư, nhưng ở trên phương diện xử lý vụ án vẫn luôn thiếu điêu luyện một chút.
Vài ngày trước, có vị bạn học luật sư tìm Thi Khả Nhi, thỉnh giáo cô đánh một vụ án như thế nào, làm sao để chuyển một vụ kiện phải thua không thể nghi ngờ thành thắng.
Lúc ấy đáp án Thi Khả Nhi cho ra lại có thể là: Làm Thi Khả Nhi, có thể dựa vào kiến thức luật pháp muốn làm gì thì làm ở trong giới luật pháp, chuyển bại thành thắng.
Lời nói này của cô tồn tại một ẩn ý là: Làm một người thành công không có đường tắt, làm một luật sư thành công cũng không có đường tắt. Muốn thành công, dựa vào không phải là thủ đoạn, mà là tự tin và thực lực.
Vị bạn học luật sư kia nghe ra ý trong lời nói, cảm thấy vô cùng xấu hổ, vì vậy chán nản rời đi.
Ưu điểm lớn nhất của Thi Khả Nhi là thông minh, khuyết điểm lớn nhất cũng là thông minh.
Cô thắng kiện nhiều là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện xấu, lúc tên tuổi nổi tiếng, cũng là nguy cơ tứ phía.
Mượn Tô Thanh mà nói, bởi vì người đàn ông của mình lún sâu lao ngục, cô ta đã đánh mất lý trí làm ra hành động điên rồ, suýt nữa đã Gi*t Thi Khả Nhi.
Nhưng Thi Khả Nhi lại bỏ sót những nguy hiểm này, mặc kệ có bao nhiêu người muốn mạng của cô, cô đều kiên quyết đánh thắng mỗi vụ kiẹn, cho dù dẫn đến họa sát thân cô cũng tuyệt không dung túng kẻ gian.
Mỗi một vụ án cô nhận đều dính đến đốt Gi*t đánh ςướק, mà những tội phạm kia một khi bại ở trong tay cô, liền nhất định vĩnh viễn không có ngày thấy được ánh mặt trời.
Vì vậy ở giới luật sư, Thi Khả Nhi có một biệt hiệu, gọi là: Sát thủ tội phạm!
"Chị tin em."
Nghe Thi Khả Nhi nói một phen xong, Thẩm Chanh gần như không có do dự nhiều.
Tuy rằng thời gian cô và Thi Khả Nhi quen biết cũng không lâu, nhưng cô lại đồng ý lựa chọn tin tưởng cô ấy.
Mà nguyên nhân tin tưởng của cô cũng chỉ có hai: Một là vì trực giác của phụ nữ, hai là vì cô ấy là em gái của Thi Vực.
"Chỉ là chuyện chị muốn tra ảnh hưởng rất rộng, nói trong này không thích hợp. Chúng ta đi vào trong xe nói." Rốt cuộc Thẩm Chanh vẫn không dám sơ suất, bởi vì một khi chuyện này tiết lộ ra ngoài, chân tướng ba năm trước liền có thể không tìm ra được.
"Được."
Gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán, trả tiền, Thẩm Chanh và Thi Khả Nhi cùng rời khỏi quán cà phê.
Thẩm Chanh lên xe Thi Khả Nhi, sau đó gọi điện thoại bảo Tôn Nham phái người lái xe của cô.
Ở trên đường Thi Khả Nhi lái xe đưa cô về biệt thự, cô nói hết chuyện về cái ૮ɦếƭ của Tần Nghê, cùng với chuyện trộm bản thiết kế trước khi Tần Nghê ૮ɦếƭ cho Thi Khả Nhi.
Biết đại thể chuyện phát sinh vào ba năm trước, Thi Khả Nhi đáp ứng hỗ trợ đi thăm dò, còn nói cho Thẩm Chanh biết cô ấy có mấy người bạn trong giới thiết kế đá quý, và có một người cao thủ hacker theo đuổi.
"Cao thủ hacker? Có phải loại có thể xâm nhập máy vi tính xem trộm bí mất của người khác không?" Thẩm Chanh hỏi.
"Không chỉ như thế." Thi Khả Nhi cười thần bí, "Nếu như em là hacker, sau khi em xâm nhập máy vi tính của chị sẽ làm một chuyện chính là khôi phục số tư liệu chị đã xóa, sau khi trộm đi sẽ để cho máy vi tính của chị thành màu xanh, sửa cũng không sửa được."
Thẩm Chanh nghe tiếng nhíu mày, "Nói cách khác, chỉ cần Cố Liên Thành đã từng lưu tài liệu liên quan đến ngôi sao sáng chói hoặc là Tần Nghê trên máy vi tính, dù cho đã xóa bỏ hết, cũng có thể phục hồi lại như xưa?"
"Hacker khác có thể hay không thì em không biết, nhưng mà người bạn kia của em, hoàn toàn không thành vấn đề."
Lái xe đến bờ biển thì dừng lại, Thi Khả Nhi gọi điện thoại cho người bạn hacker kia, nghe cô nói xong, đối phương lập tức từ chối: "Khả Nhi, em bảo anh làm chuyện khác anh nhất định nghĩa bất dung từ, nhưng bây giờ em là đang biết pháp phạm pháp đó có biết không, một khi bị người bắt được nhước điểm, tiền đồ của em liền hủy rồi!"
"Đừng nói nhảm, em biết mình đang làm cái gì. Anh nói một câu sảng khoái đi, có giúp hay không."
Trước khi gọi cuộc điện thoại này, Thi Khả Nhi cũng đã cân nhắc nặng nhẹ, cũng biết một khi lộ ra chuyện này, cô sẽ bị thu và hủy bằng luật sư, thậm chí là bị tố tụng.
Cô luôn rất lý trí, cũng không chui lỗ hổng pháp luật, nhưng chuyện này liên quan đến đến một mạng người, cô không thể không vi phạm lần này.
Đối phương do dự một chút, nói: "Anh muốn giúp em, nhưng là anh không thể bởi vì giúp em mà hại em .... Hiện tại em chính là ở thời kỳ sự nghiệp thăng hoa, cũng có thể được coi là rất có danh tiếng ở giới pháp luật, nếu như bị tra ra phạm tội sao chép, sau này em sẽ không thể làm luật sư nữa."
Thi Khả Nhi ừ một tiếng, "Nếu anh không giúp, vậy em tìm người khác, cúp đây."
"Ấy khoan...." Đối phương vội nói: "Bà cô ơi, anh đáp ứng em còn không được ư?"
"Ok, anh tìm IP mang băng thông số 254 đường Vĩnh Thành, xâm nhập máy vi tính của đối phương, phục hồi văn kiện đã bị xóa bỏ năm xưa, sau đó gửi đến hộp thư của em."
"Được."
Thấy Thi Khả Nhi cúp điện thoại, Thẩm Chanh nhíu nhíu mày nói: "Em đưa di động cho chị, chị gửi tài khoản hộp thư của chị cho anh ta."
Như là có thể suy đoán ra tâm tư của cô, Thi Khả Nhi cười nói câu không cần, sau đó bỏ điện thoại di động vào trong túi xách, "Em dám làm, sẽ không sợ người khác tra được đến đầu của em. Hơn nữa một khi tra được chứng cớ phạm tội của Cố Liên Thành, có thể ưu khuyết bù trừ, sợ cái gì."
Thẩm Chanh còn muốn nói gì đó, nhưng Thi Khả Nhi lại đoạt mở miệng trước: "Chị dâu, vốn em định lúc mừng thọ ông nội tặng ông một món đồ cổ, nhưng ba mẹ em nói món đồ kia quá tục, bảo em tặng một quà tặng có sáng tạo tìm niềm vui của ông. Quà tặng có ý sáng tạo.... Thật đúng là làm khó em rồi. Chị dâu chị cho một đề nghị đi!"
Thẩm Chanh biết cô ấy là đang cố ý nói sang chuyện khác, suy nghĩ một lúc, vẫn là quyết định thuận theo cô.
Mặc dù Thi Khả Nhi là con nuôi, nhưng cô ấy lớn lên ở nhà họ Thi, vẫn bị ảnh hưởng, do đó có tính tình tương tự với hai người anh của cô, nói một không hai.
Nhìn Thi Khả Nhi, cô nhẹ nhàng kéo khóe môi lên, "Vậy phải xem ông cụ thích gì."
Thi Khả Nhi trầm tư một lúc, "Ông nội của em thích phẩm trà, vẽ tranh, chơi cờ tướng, luyện thư pháp ...."
Uống trà vẽ tranh, đánh cờ luyện thư pháp, những điều này là cách hun đúc tính tình, ông cụ thích những thứ này, liền chứng minh ông là người không màng thế tục.
"Vậy thì tặng trà cụ, hoặc là giấy và 乃út mực." Thẩm Chanh nói.
"Đơn giản như vậy?"
"Chính là nên đơn giản mới tốt. Lấy danh vọng của ông cụ ở thành Đô, lần thọ yến này nhất định sẽ nhận được rất nhiều đại lễ. Người làm ăn kinh doanh, nói đều là phô trương, so đo mặt mũi. Người càng tham lam, sẽ càng tặng đồ đắt tiền, quà tặng xa hoa. Mà chúng ta chỉ cần bắt lấy một chút chi tiết nhỏ bị bọn họ xem nhẹ, có thể thắng đẹp một trận."
Nghe Thẩm Chanh nói xong, Thi Khả Nhi nhịn không được bật cười, "Chị dâu, xem ra chị cũng là một nhân tài làm luật sư nha. Không chỉ biết phân tích sự tình, còn có thể suy đoán lòng dạ con người."
"Em đừng chọc ghẹo chị. Chị đây xấu tính, nếu làm luật sư, khẳng định ngày ngày thua kiện."
"Tính tình xấu rất tốt, lúc ra tòa thấy ai chướng mắt liền mắng người đó, tóm lại dùng thua kiện làm mục tiêu là được rồi..."
"...."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc