Chọc Giận Bảo Bối - Chương 365

Tác giả: Hề Yên

"Em đã muốn ở lại chỗ này như vậy, anh sẽ thanh toàn cho em." Thi Mị trực tiếp xoay người qua, sau khi đi ra một đoạn khoảng cách, anh lại quay đầu liếc nhìn Thi Khả Nhi.
"Lúc nửa đêm đừng gọi điện thoại tới khóc." Anh nói.
"Đảm bảo sẽ không." Thi Khả Nhi phất tay với anh, "Anh, ngủ ngon."
Nói xong, nằm xuống ngay tại chỗ, gối hai tay ở sau ót, nhắm mắt lại.
Thi Mị: "...."
Cuối cùng, Thi Mị vẫn rời đi, ở dưới tình huống Thi Khả Nhi không hiểu rõ tình hình, anh ngồi trên một máy bay tư nhân loại nhỏ.
Nhưng phàm là nơi anh đã đến, khắp mọi nơi đều ẩn núp ít nhất hơn mười người sát thủ chờ lệnh bất cứ lúc nào, đồng thời bảo vệ chu toàn anh, giải quyết tất cả chuyện phiền toái cho anh.
Đến cả lúc Thẩm Chanh xuống núi, cũng có người mở đường trước cho cô, loại bỏ tất cả chướng ngại vật trên đường cho cô.
Mà ở chung quanh Thi Khả Nhi, cũng có mấy nữ sát thủ đang âm thầm bảo vệ, tuy rằng chỗ này không tính là rất hoang vắng, nhưng chung quanh không có người bảo hộ, cho nên rất có khả năng sẽ có dã thú lảng vảng.
Bình thường ít ai dám đến chỗ này, có thể cũng chính bởi vì nguyên nhân đó.
Âm thanh ong ong đánh thức Thi Khả Nhi.
Hé mắt trông thấy một máy bay loại nhỏ xuyên qua từ trên cao, yên lặng châm chọc một câu "Kẻ có tiền thật biết chơi", rồi lại nhắm mắt lại lần nữa.
Vừa rồi ngủ thi*p đi, hoàn toàn là bởi vì tối hôm qua cô thức suốt một đêm, mệt mỏi không thôi. Nhưng sau khi bị máy bay đánh thức, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, dù cho nhắm mắt lại cũng không buồn ngủ chút nào.
Vì vậy cô chống bãi cỏ ngồi dậy, lấy điện thoại di động ra chơi, chơi liên tục mấy lần \'Tình yêu ᴆụng ᴆụng tiêu\' đều không có qua cửa thành công, mất tính nhẫn nại, dứt khoát liền thoát ra khỏi trò chơi.
Chán đến ૮ɦếƭ lấy số \'Chị dâu\' từ trong danh bạ, biên soạn một tin nhắn gửi đi: "Chị dâu, từ khi chị rời đi đến bây giờ đã hai mươi mốt phút lẻ ba mươi giây, dựa theo tốc độ 60 km của chị, hơn nữa ở dưới tình huống không kẹt xe tính toán, hiện tại chị hẳn đã đến nhà rồi."
Tin nhắn vừa mới gửi đi thành công, liền có một cuộc điện thoại gọi vào, thấy là Thẩm Chanh gọi tới, Thi Khả Nhi ấn nút trả lời: "Alo, chị dâu."
"Chị vừa giao xe cho tài xế, hiện tại anh ta đã lái xe ra khỏi biệt thự, không đến 20 phút hẳn là liền có thể tới trên núi, em xem mưa sao băng chờ một chút."
"Em không vội." Thi Khả Nhi nói: "Em chỉ là có một vấn đề muốn hỏi chị."
"Ừ, vấn đề gì?"
"Chị dâu đã biết gì đó đúng không." Bất kỳ ai lúc làm chuyện gì, đều có một mục đích. Mà Thẩm Chanh cố ý lái xe đi, vừa nhìn đã biết là có âm mưu. Đừng nói cô là một đại luật sự tâm tư kín đáo, dù đổi thành một một người vị thành niên, chỉ sợ cũng có thể đoán được một hai.
"Khụ!" Thẩm Chanh ho nhẹ một tiếng, "Chị không biết gì hết."
"Đừng giả bộ."
"Sao, em có bí mật gì mà người khác không biết ư?"
"Chị dâu, dùng trình độ chồng yêu của chị, đừng nói là một bí mật nhỏ của Thi Khả Nhi em. Dù chính bản thân anh ấy có bí mật gì không thể cho ai biết, sợ rằng cũng sẽ một chữ không lọt nói cho chị biết đi." Thi Khả Nhi cười nói: "Tối nay anh của em hẹn chị đi ra, nếu chị không muốn đến nơi hẹn, đại khái có thể trực tiếp từ chối, mà anh của em tự nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng chị. Nhưng chị không có làm như vậy, bởi vì chị biết gì đó. Cũng chính bởi vì chị biết những chuyện đó, mới sẽ gọi điện thoại hẹn em đi ra. Trò mèo nhỏ trong đó, chị cho rằng em không nhìn ra được sao? Chị dâu cả của em."
Thi Khả Nhi nói một phen, khiến Thẩm Chanh sáng tỏ, cô nhíu nhíu mày nói: "Chờ em về rồi nói."
"Được, chị dâu."
Cúp điện thoại, Thẩm Chanh lại gọi điện thoại cho Thi Vực, hỏi thăm một chút chuyện về Thi Khả Nhi, Thi Vực nói cho cô biết, Thi Khả Nhi cũng không biết mình là con nuôi.
Kết thúc trò chuyện với Thi Vực, Thẩm Chanh không khỏi rơi vào trầm tư.
Vừa rồi, giữa những hàng chữ của Thi Khả Nhi đều lộ ra biết rõ tình hình về chuyện thân phận của mình, vậy cô ấy biết được khi nào?
Thi Khả Nhi ngồi ở trên thảm cỏ một hồi, bị muỗi chích cắn khó chịu, liền đứng dậy đi qua đi lại.
Cô đi đến bên vách núi liếc mắt nhìn xuống dưới, vực sâu vạn trượng, liếc nhìn không thấy đáy. Nếu mà té xuống, hẳn phải ૮ɦếƭ là không thể nghi ngờ.
Lúc cô đang suy tính xem có nên đề xuất chính phủ che địa phương nguy hiểm này lại không, điện thoại lại vang lên.
Liếc mắt nhìn hiển thị cuộc gọi đến, cô nhận điện thoại: "Anh, để cho anh thất vọng rồi, em không chỉ không có khóc, còn cực kỳ vui vẻ."
Nghe khẩu khí của cô liền biết, người gọi điện thoại tới là Thi Mị.
Chỉ là sau khi nghe lời này của cô, Thi Mị không nói lời nào, trực tiếp đặt điện thoại xuống.
"Tút...."
Nghe trong di động truyền tới âm thanh bận, Thi Khả Nhi cười cười không sao cả, sau đó bỏ điện thoại di động về trong túi xách.
Cô đứng trên vách núi nhìn cảnh đêm, không chút nào ý thức được sau lưng có người đang chậm rãi tới gần cô.
Từng bước từng bước, càng đến gần càng gần ....
Đợi cho cô ý thức được sau lưng có người thì đã muộn, người nọ trực tiếp nhào lên, hung hăng Ϧóþ cổ của cô.
Vòng bảo hộ bên vách núi chỉ cao cỡ nửa người, bụng Thi Khả Nhi vừa vặn chống đỡ ở trên vòng bảo hộ, trong lúc người nọ Ϧóþ cổ cô, dùng sức đẩy cô.
"Gái điếm thối, vì tiền, mày hại người đàn ông của tao thua kiện, nếu không phải mày, tao cũng sẽ không cửa nát nhà tan, nếu không phải mày, tao không đến mức lưu lạc thành bộ dáng này...."
"Các người làm luật sư, đều là chó không có lương tâm không nhân tính, ai cho tiền nhiều hơn thì để người đó thắng, không có thiên lý không có vương pháp, hôm nay tao muốn Gi*t mày, nhìn mày có bản lãnh rửa sạch oan khuất cho chính mình hay không!"
Đối phương là một người phụ nữ, tuổi tác ngoài ba mươi, khuôn mặt vốn là một khuôn mặt nhu mì xinh đẹp bởi vì biểu tình của cô mà trở nên có chút dữ tợn, cô cười lớn ha ha, giống như là ác quỷ đáng sợ bò ra từ trong địa ngục.
Bị người phụ nữ Ϧóþ cổ, Thi Khả Nhi sắp thở không nổi, sức lực trong thân thể như là đột ngột bị rút hết toàn bộ, làm cô không có đường sống phản kháng.
Cô không phát ra được âm thanh nào, cũng không còn cách nào đẩy người phụ nữ muốn đưa cô vào chỗ ૮ɦếƭ này ra. Nhưng đầu óc của cô vẫn rất thanh tỉnh.
Người phụ nữ này là nhân viên của một công ty mậu dịch xuất nhập cảng bình thường, 31 tuổi.
Chồng của cô ta tên là Khương Huy, là một quản lý bộ phận tài vụ của nhà nước, 39 tuổi. Hai tháng trước kẻ khả nghi mạnh cưỡng gian một người nữ đồng nghiệp nên bị bắt giam, bị nghành liên quan kiện lên toà.
Sau đó bởi vì chứng cớ không được đầy đủ không thể định tội, phóng thích tại chỗ. Mà sau ba ngày Khương Huy được phóng thích, người bị hại nhảy lầu bỏ mình.
Sau khi thân nhân người bị hại tìm được cô, quỳ xuống cầu cô, hy vọng cô có thể tìm được chứng cớ, đem hung thủ ra công lý.
Khương Huy lần nữa bị cáo trên toà án, mà cô cũng tiếp nhận vụ án này, làm luật sư người đã khuất ( bên nguyên cáo ), cuối cùng tất cả chứng cớ đều chỉ về phía Khương Huy, vì vậy ông ta cũng bị phán tội cưỡng gian thành lập, phán xử tù chung thân.
Hiển nhiên, cũng là vì vụ kiện này, cô rước lấy họa sát thân.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc