Chọc Giận Bảo Bối - Chương 359

Tác giả: Hề Yên

Nhìn chằm chằm người Dưới ***, Tần Cận nhíu con ngươi lại.
Tầm mắt bắt đầu dời xuống từ khuôn mặt nhỏ bởi vì thẹn thùng mà nhuộm lên đỏ hồng, một tấc, hai tấc, ba tấc ....
Dừng ở trước *** cô, trong nháy mắt con ngươi vốn nóng rực trở thành một mảnh đỏ đậm, hầu kết anh vừa động: "Anh quản em nhiều như vậy làm gì."
Roẹt....
Bàn tay to *** xé nát *** của Diệp Tử....
"A a a!"
"Không muốn không muốn không cần!"
"Đừng như vậy đừng như vậy đừng như vậy!"
"A a a a ...."
Cuối cùng Diệp Tử tránh khỏi vận rủi, bị Tần đại gia cởi hết sạch quần áo, hung hăng ngủ.
Về phần nơi đó có bị nhìn thấy hay không, cô hoàn toàn không biết, bởi vì từ lúc bắt đầu đến kết thúc, cô chỉ lo kêu và kêu thôi.
Sau khi làm xong, Tần Cận lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp thuốc, mở ra, lấy từ bên trong ra một viên thuốc màu trắng, rót ly nước cùng đưa viên thuốc cho Diệp Tử: "Uống đi."
Diệp Tử bọc chăn mền dựa ngồi vào ở bên cạnh, nhìn thấy món đồ anh đưa tới, vẻ mặt cô mờ mịt, "Đây là cái gì?"
"Thuốc ***."
Diệp Tử nghe tiếng, thoáng sửng sốt, "Không phải anh mới vừa nói, về sau không dùng biện pháp ư, tại sao lại muốn để cho em uống thuốc ***?"
"Tối nay anh uống R*ợ*u." Tần Cận nặng nề nói.
"Tại sao anh uống R*ợ*u thì muốn để em uống thuốc ***?" Diệp Tử không vui hỏi.
"Uống R*ợ*u tạo thành ảnh hưởng với chất lượng ***, cũng cũng có thể ảnh hưởng đến sức khỏe của đứa nhỏ, cho nên hiện tại không thể để cho em mang thai."
Tần Cận có chút tự trách, bởi vì theo ý anh, đàn ông để phụ nữ dùng thuốc *** đều không phải đàn ông tốt.
Nếu như trước khi anh làm liền ý thức được chuyện này, nhất định đã làm biện pháp an toàn trước đó, mà không phải lúc này để cho cô uống thuốc.
"À, đúng vậy...." Lúc này Diệp Tử mới nghĩ đến thưởng thức cơ bản nhất này, *** uống R*ợ*u cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định với phôi thai, một khi mang thai, rất có thể là dị dạng.
Cô vội nhận lấy ly nước và thuốc *** từ trong tay Tần Cận, đem thuốc thả vào trong miệng, ngửa đầu uống một hớp nước, nuốt thuốc xuống.
Sau khi ăn xong, cô vươn tay về phía Tần Cận nói: "Anh cho em thêm một viên đi ...."
Tần Cận nhìn cô, lạnh lùng nhíu mày, "Em cho đây là kẹo sao?"
"Không phải, em cảm thấy uống thêm một viên nữa sẽ đảm bảo hơn một chút, chúng ta không thể dùng sinh mệnh cục cưng để nói đùa ...."
Tần Cận đột nhiên duỗi cánh tay dài ra, một tay kéo cô vào trong lòng, giọng nói có chút khàn khàn: "Trong thuốc *** còn có số lượng lớn K**h th**h, uống nhiều đối với thân thể không tốt, uống một viên là đủ rồi."
Diệp Tử ngẩng đầu nhìn anh, "Nhưng mà ...."
Ng'n t suông dài nhẹ đặt ở trên môi của cô, Tần Cận không để cho cô nói hết lời, mà là càng thêm dùng sức ôm sát cô, thấp giọng nói: "Về sau anh sẽ không để cho em uống nữa."
Bởi vì một động tác này của anh, Diệp Tử nói không ra lời, cũng không có ý định nói thêm gì nữa.
Không biết qua bao lâu, Tần Cận mới buông cô ra.
"Anh đi mở nước." Anh hoàn toàn xuống giường, trước khi đi vào phòng tắm không quên nhắc nhở cô: "Ngồi dậy tắm rửa."
"Được."
Nhìn bóng lưng của anh, Diệp Tử không kìm lòng được cong khóe môi lên.
Tắm rửa xong đi ra, Tần Cận đã ngủ, Diệp Tử nhẹ nhàng rón rén đi đến bên giường ngồi xổm xuống, dùng tay chống cằm, vụng trộm nhìn mặt của anh.
Mày kiếm mắt sáng, mũi anh tuấn, đôi môi mỏng đỏ mọng, cái cằm cương nghị, bộ dạng đao khắc rõ ràng, yêu mị mà tuấn mỹ.
Đẹp quá.
Diệp Tử muốn sờ sờ mặt của anh, vì vậy đưa tay ra.
Nhưng ngay khi muốn ***ng vào anh, cô lại tự giác thu tay trở về, sợ đánh thức anh.
Diệp Tử đứng dậy muốn đi, không ngờ bị người kéo tay lại, sau đó không kịp làm ra đề phòng liền ngã đến trên giường, bị người đàn ông một phát ghì vào trong ***.
"Anh, không phải đang ngủ sao?"
Diệp Tử chột dạ cúi đầu xuống, không nhìn tới ánh mắt của anh, giống như là làm chuyện xấu gì đó bị người phát hiện.
"Đừng nói gì cả, ngủ."
Tần Cận ôm cô vào trong ***, sau đó nhắm mắt lại lần nữa, có thể là ôm cô yên tâm, hô hấp của anh từ từ trở nên vững vàng, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Diệp Tử cẩn thận ngẩng đầu, sau khi xác định anh đang ngủ, cô mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Có thể là bởi vì trong lòng có chuyện, sao cô đều không ngủ được, ba giờ sáng, cô còn nhìn ra những vì sao trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
Tần Cận tỉnh lại vào lúc này, thấy cô vẫn chưa ngủ, không kiềm được nhíu mày.
"Sao, không ngủ được?" Anh hỏi.
Nghe được giọng nói của anh, Diệp Tử thu tầm mắt trở về, nhìn anh, mím mím môi: "Em chưa buồn ngủ, không muốn ngủ .... có phải em ồn đến anh không?"
"Không có."
"Vậy anh tiếp tục ngủ đi ...."
"Muốn hỏi gì thì hỏi, đừng dấu ở trong lòng." Tần Cận nặng nề lên tiếng, dường như biết cô đang suy nghĩ gì đó.
"Em ...." Diệp Tử muốn nói lại thôi, không biết nên không nên hỏi.
"Nói."
"Vậy, em có thể hỏi về chuyện em gái của anh không ...." Diệp Tử cẩn thận mở miệng.
"Ừ."
"Anh nói anh đang điều tra Cố Liên Thành, là vì tai nạn xe cộ ba năm trước có liên quan tới cô hệ sao?" Cuối cùng, Diệp Tử vẫn là lấy dũng khí hỏi vấn đề này.
Khí áp trong không khí đột nhiên trở nên rất thấp, mắt sắc của Tần Cận tối tăm dữ dội, khiến người ta không cảm thấy được cảm xúc giờ phút này của anh. Nhìn đèn thủy tinh phía trên, sau khi anh trầm mặc hồi lâu.
Biết mình vừa mới hỏi một vấn đề không nên hỏi, Diệp Tử nắm chặt lấy ga giường, khẩn trương, bất an....
Ngay tại lúc cô cho rằng Tần Cận không trả lời vấn đề của cô, anh lại đột nhiên lên tiếng: "Chỉ mong không có."
Ý ngoài mặt bốn chữ này rất rõ ràng, là có thể có, có lẽ có, hẳn là có, thậm chí là khẳng định có.
Diệp Tử cũng nghe được rõ ràng.
Cô nhẹ nhàng gật đầu: "Em biết rồi."
"Em muốn biết chuyện năm đó phát sinh như thế nào?" Tần Cận chậm rãi giơ khóe môi lên, rõ ràng đang cười, nhưng không có chút nhiệt độ.
"Em ...." Diệp Tử không biết trả lời như thế nào.
"Anh nói cho em biết." Anh cười khẽ, có chút chua sót, có chút phức tạp.
Diệp Tử cắn môi, cũng không nói gì, liền an tĩnh gối lên cánh tay của anh, nghe anh nói đến chuyện ba năm trước.
"Từ nhỏ em gái của anh đã có sở thích thiết kế, càng thêm yêu thích có thừa với thiết kế đồ trang sức, con bé không giống những nữ sinh khác, chỉ luôn tưởng tượng có một ngày có thể tự mình thiết kế ra một chiếc nhẫn có một không hai."
"Chỉ là con bé đi trên con đường thiết kế đó không thuận lợi trót lọt, bởi vì nhà họ Tần tụi anh gia tài nghiệp lớn, trưởng bối trong nhà đều hy vọng cô có thể tiếp nhận công ty gia đình, cho nên phản đối cô làm cái nghề thiết kế đá quý này, để con bé thất bại hết lần này tới lần khác."
"Nhưng con bé không chịu thua, cũng không nhận thua, thề phải khiến tất cả mọi người đều đổi cái nhìn với nó, vì vậy vẫn không buông tha chính mình, không sợ vào nghề ba năm cũng vẫn là một nhà thiết kế nhỏ không có danh tiếng gì."
"Dù thiết kế không được đưa ra thị trường, dù mỗi bản vẽ thiết kế đến một trình tự làm việc xét duyệt cuối cùng đều bị trả lui về, con bé cũng vẫn kiên trì."
"Đến khi ba năm trước, con bé thiết kế ra một cái nhẫn, bản vẽ vừa ra liền thông qua phê duyệt cấp cao phía trên, con bé muốn để chiếc nhẫn này trở thành một chiếc có một không hai, cho nên quyết định tự mình chế tạo."
Chương 721: Chuyện ba năm trước (1 )
Converter: tieuthuyetedit.com
Editor: May
Diệp Tử đứng dậy muốn đi, không ngờ bị người kéo tay lại, sau đó không kịp làm ra đề phòng liền ngã đến trên giường, bị người đàn ông một phát ghì vào trong ***.
"Anh, không phải đang ngủ sao?"
Diệp Tử chột dạ cúi đầu xuống, không nhìn tới ánh mắt của anh, giống như là làm chuyện xấu gì đó bị người phát hiện.
"Đừng nói gì cả, ngủ."
Tần Cận ôm cô vào trong ***, sau đó nhắm mắt lại lần nữa, có thể là ôm cô yên tâm, hô hấp của anh từ từ trở nên vững vàng, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Diệp Tử cẩn thận ngẩng đầu, sau khi xác định anh đang ngủ, cô mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Có thể là bởi vì trong lòng có chuyện, sao cô đều không ngủ được, ba giờ sáng, cô còn nhìn ra những vì sao trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
Tần Cận tỉnh lại vào lúc này, thấy cô vẫn chưa ngủ, không kiềm được nhíu mày.
"Sao, không ngủ được?" Anh hỏi.
Nghe được giọng nói của anh, Diệp Tử thu tầm mắt trở về, nhìn anh, mím mím môi: "Em chưa buồn ngủ, không muốn ngủ .... có phải em ồn đến anh không?"
"Không có."
"Vậy anh tiếp tục ngủ đi ...."
"Muốn hỏi gì thì hỏi, đừng dấu ở trong lòng." Tần Cận nặng nề lên tiếng, dường như biết cô đang suy nghĩ gì đó.
"Em ...." Diệp Tử muốn nói lại thôi, không biết nên không nên hỏi.
"Nói."
"Vậy, em có thể hỏi về chuyện em gái của anh không ...." Diệp Tử cẩn thận mở miệng.
"Ừ."
"Anh nói anh đang điều tra Cố Liên Thành, là vì tai nạn xe cộ ba năm trước có liên quan tới cô hệ sao?" Cuối cùng, Diệp Tử vẫn là lấy dũng khí hỏi vấn đề này.
Khí áp trong không khí đột nhiên trở nên rất thấp, mắt sắc của Tần Cận tối tăm dữ dội, khiến người ta không cảm thấy được cảm xúc giờ phút này của anh. Nhìn đèn thủy tinh phía trên, sau khi anh trầm mặc hồi lâu.
Biết mình vừa mới hỏi một vấn đề không nên hỏi, Diệp Tử nắm chặt lấy ga giường, khẩn trương, bất an....
Ngay tại lúc cô cho rằng Tần Cận không trả lời vấn đề của cô, anh lại đột nhiên lên tiếng: "Chỉ mong không có."
Ý ngoài mặt bốn chữ này rất rõ ràng, là có thể có, có lẽ có, hẳn là có, thậm chí là khẳng định có.
Diệp Tử cũng nghe được rõ ràng.
Cô nhẹ nhàng gật đầu: "Em biết rồi."
"Em muốn biết chuyện năm đó phát sinh như thế nào?" Tần Cận chậm rãi giơ khóe môi lên, rõ ràng đang cười, nhưng không có chút nhiệt độ.
"Em ...." Diệp Tử không biết trả lời như thế nào.
"Anh nói cho em biết." Anh cười khẽ, có chút chua sót, có chút phức tạp.
Diệp Tử cắn môi, cũng không nói gì, liền an tĩnh gối lên cánh tay của anh, nghe anh nói đến chuyện ba năm trước.
"Từ nhỏ em gái của anh đã có sở thích thiết kế, càng thêm yêu thích có thừa với thiết kế đồ trang sức, con bé không giống những nữ sinh khác, chỉ luôn tưởng tượng có một ngày có thể tự mình thiết kế ra một chiếc nhẫn có một không hai."
"Chỉ là con bé đi trên con đường thiết kế đó không thuận lợi trót lọt, bởi vì nhà họ Tần tụi anh gia tài nghiệp lớn, trưởng bối trong nhà đều hy vọng cô có thể tiếp nhận công ty gia đình, cho nên phản đối cô làm cái nghề thiết kế đá quý này, để con bé thất bại hết lần này tới lần khác."
"Nhưng con bé không chịu thua, cũng không nhận thua, thề phải khiến tất cả mọi người đều đổi cái nhìn với nó, vì vậy vẫn không buông tha chính mình, không sợ vào nghề ba năm cũng vẫn là một nhà thiết kế nhỏ không có danh tiếng gì."
"Dù thiết kế không được đưa ra thị trường, dù mỗi bản vẽ thiết kế đến một trình tự làm việc xét duyệt cuối cùng đều bị trả lui về, con bé cũng vẫn kiên trì."
"Đến khi ba năm trước, con bé thiết kế ra một cái nhẫn, bản vẽ vừa ra liền thông qua phê duyệt cấp cao phía trên, con bé muốn để chiếc nhẫn này trở thành một chiếc có một không hai, cho nên quyết định tự mình chế tạo."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc