Chọc Giận Bảo Bối - Chương 358

Tác giả: Hề Yên

Lái xe dừng lại bên ngoài tiệm thuốc, Tần Cận nói với Diệp Tử câu "Chờ anh trên xe" liền đi xuống xe.
Nhìn anh bước đi vào tiệm thuốc, Diệp Tử nhíu chặt mày.
Anh muốn đi mua cái gì?
Tần Cận mới vừa đứng thẳng ở trước quầy hàng, nhân viên cửa hàng liền đi tới dò hỏi: "Tiên sinh, ngài cần gì?"
"Que thử thai."
"Có năm đồng, mười đồng, hai mươi đồng...."
"Đắt tiền nhất." Không đợi nhân viên cửa hàng nói xong, Tần Cận liền không khách khí chặt đứt lời của cô ta.
Nhân viên cửa hàng hơi ngượng ngùng, nhưng không có biểu hiện ra, xoay người gỡ que thử thai từ tủ thuốc phía sau xuống, đưa cho anh: "58 đồng."
Nói xong, đưa tay chỉ quầy thu ngân bên cạnh, "Làm phiền qua bên kia tính tiền."
Sau khi Tần Cận nhận que thử thai, ném một tờ một trăm đồng ở trên quầy, xoay người rời đi.
Tần Cận về đến trên xe, Diệp Tử không nhịn được hỏi anh, "Anh đi mua cái gì vậy?"
"Que." Tần Cận đáp.
Diệp Tử \'A\' một tiếng, không kiềm được lại khẩn trương lên, cô cầm lấy góc áo, vặn rồi vặn, "Này, cái kia, em .... Nếu mang thai, cái kia ...."
Rất lâu cũng không nói rõ ràng một câu, dứt khoát liền không nói nữa, đôi mắt trông mong nhìn Tần Cận, ngây ngốc có chút đáng yêu.
Tần Cận dựng thẳng lông mày, ngay sau đó nhét que thử thai vào trong tay của cô, trầm giọng nói: "Trở về kiểm tra một chút, coi như có chúng ta liền chia giường ngủ, không đúng, tối nay không mang bao làm."
Diệp Tử lại ngây ngốc rồi.
Qua một lúc lâu mới nhớ tới anh mới vừa nói, trở về tra một chút. Vì vậy vội vàng cúi đầu xem xét cái hộp trên tay, phía trên quả nhiên viết ba chữ "Que thử thai".
Sau khi trở lại nhà họ Tần, Diệp Tử ngồi xổm trong phòng tắm nghiên cứu hơn hai mươi phút, nhưng vẫn không biết nên dùng như thế nào.
Tần Cận đợi ở bên ngoài đến mức sốt ruột, đưa tay gõ vang cửa phòng, "Còn chưa xong?"
"Cái này dùng như thế nào, em chưa bao giờ dùng qua, không biết...."
"Người phụ nữ ngốc nghếch." Tần Cận lạnh lùng nói: "Mở cửa."
"Không muốn ...."
"Nhanh lên."
"Nhưng là ...."
"Em có mở ra không?" Giọng nói sâu lắng, tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Két....
Diệp Tử ở bên trong chần chờ một lúc lâu, vẫn là mở cửa ra.
Cô đi tới cửa, chủ động đưa cái hộp cho Tần Cận, bĩu môi nói: "Vậy anh nói cho em biết dùng như thế nào đi."
"Người phụ nữ ngốc nghếch." Tần Cận lạnh lùng liếc nhìn cô, trên người dường như toáy ra một cổ khí lạnh dọa người, dường như có thể đông lại tất cả xung quanh lại thành băng.
Anh tự tay nhận lấy cái hộp, mở ra, lấy sách hướng dẫn từ bên trong ra, chỉ vào trình tự sử dụng ở phía trên, giải thích từng câu cho cô nghe.
Nghe anh nói xong, cuối cùng Diệp Tử đã hiểu: "À, em biết rồi, em lập tức đi thử ...."
Tần Cận ừ một tiếng, Diệp Tử lập tức xoay người đi trở về phòng tắm, khóa cửa phòng.
Tựa ở cửa ra vào, Tần Cận rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra đốt lên, đưa vào trong miệng hít một hơi.
Diệp Tử đi vào năm phút đồng hồ, Tần Cận hút ít nhất bốn điếu thuốc, giống như chưa bao giờ dày vò qua như vậy, không thể chờ đợi được muốn biết kết quả.
Cuối cùng, Diệp Tử mở cửa đi ra từ bên trong, cô cúi đầu, cầm que thử thai trong tay.
Nhìn thấy cô đi tới, Tần Cận lập tức bấm tắt điếu thuốc, "Như thế nào?"
Diệp Tử chậm rãi ngẩng đầu, cầm lấy que thử thai cho anh xem, giọng nói rất thấp, "Chỉ có một gạch đỏ...."
Tần Cận liếc nhìn trên que thử thai, thấy xác thực chỉ có một gạch đỏ, anh nheo con ngươi lại, "Không có mang thai?"
Diệp Tử gật gật đầu, có chút mất mát: "Vừa rồi không phải anh nói, hai gạch đỏ mới mang thai ư, hiện tại chỉ có một cái, nhất định là không có mang thai rồi..."
Phản ứng của Tần Cận cực kỳ tỉnh táo, anh chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng, liền bước đi đến trước mặt cô.
Diệp Tử cúi đầu nhìn que thử thai trong tay, bộ dạng đó, như là còn chưa hết hy vọng.
Không phải trễ kinh nguyệt ư? Tại sao không có chứ?
Không phải Tђยốς tгáภђ tђคเ là viên vitamin ư, không phải áo mưa đều có lỗ thủng ư.... Sao có thể không có chứ?
Có đôi khi người chính là kỳ quái như thế, thứ bạn có trước khi chưa chuẩn bị tốt tâm lý, có lẽ bạn sẽ cảm thấy khó có thể chấp nhận được. Nhưng nếu trước đó đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng nó lại không đến, bạn liền có cảm giác mất mát.
Diệp Tử ôm tâm lý mang thai đi kiểm tra thử, cho nên lúc nhận được kết quả, cô lại không muốn tin tưởng.
Tần Cận như là có thể xem thấu tâm tư của cô, thấy cô có chút mất mát, anh vươn tay vuốt vuốt đầu của cô, "Không sao."
Diệp Tử ngẩng đầu nhìn anh, đau lòng nói: "Em không có mang thai, có phải anh liền không thích em nữa không?"
Tần Cận không nói gì, còn trực tiếp cúi người, một phát bồng cô lên.
"A!"
Diệp Tử không ngờ anh lại đột nhiên ôm cô, cả kinh hét lên một tiếng, ngay sau đó theo bản năng ôm cổ của anh, que thử thai trong tay cũng rơi xuống đất.
"Sao tanh lại không thích em." Tần Cận bám vào bên tai cô nhỏ giọng nói: "Tiểu Diệp Tử, lần này không có mang thai, chúng ta còn có lần sau, lần sau nữa. Về sau, chúng ta không dùng biện pháp nữa."
Giọng nói của anh giống như là mang theo một loại cảm giác hấp dẫn trí mạng, có thể nhiễu loạn lòng của người ta, đầu độc tâm trí của người ta.
Diệp Tử cắn môi, nhìn anh im lặng hồi lâu, mới nặng nề gật đầu.
Cô cứ bị Tần Cận ôm đến trên giường như vậy, vừa mới nằm xuống, thân thể Tần Cận liền bao phủ lên, đặt ở trên người của cô.
Không nói một lời, anh cúi đầu liền hôn môi của cô, bá đạo cạy hàm răng của cô, dùng đầu lưỡi đảo qua mỗi một tấc trong miệng cô.
"Ưm ...."
Diệp Tử bị anh hôn đến sắp thở không nổi, không nhịn được phát ra tiếng thở dốc trầm thấp.
Tần Cận nghe được âm thanh đó, giống như một loại hấp dẫn, lửa trong thân thể bị khơi gợi lên, muốn phá tan mạch máu.
Nụ hôn của anh một đường xuống phía dưới, từ trên môi, đến cằm, vành tai, cổ, xương đòn vai ....
Trong lúc hôn môi cô, tay của anh phủ lên hông của cô, thăm dò vào trong quần áo của cô.
"Ưm ...."
Diệp Tử cảm thấy rất nóng, da trên người giống như là đang bị lửa đốt, nóng hổi một mảnh.
Cô bắt đầu đáp lại Tần Cận, nhưng động tác của cô vẫn cứng ngắc như ngày trước, dù cho đã không phải là lần đầu tiên, nhưng ở trên loại chuyện này, cô vẫn rất lạnh nhạt.
Nhưng Tần Cận lại ưa thích cô như vậy, thích động tác và hương vị ngượng ngập của cô, tham lam tất cả của cô.
Bàn tay to sờ đến đâu, quần áo cởi đến đó, quần áo Diệp Tử bị cởi ra, váy cũng bị cởi ra, chỉ còn mỗi một ҨЦầЛ ŁóŤ trong....
Tay Tần Cận vừa chạm vào ҨЦầЛ ŁóŤ của cô, cô liền phản xạ có điều kiện bắt lấy tay của anh, mắc cỡ đỏ mặt nói: "Đèn vẫn chưa tắt...."
Động tác trên tay Tần Cận dừng lại, bởi vì bị quấy rầy hào hứng mà hơi khó chịu: "Trên người chỗ nào của em mà anh chưa thấy qua?"
Mặt Diệp Tử lập tức đỏ đến mang tai, có thâm ý nói: "Nơi này, anh chưa thấy qua ...."
Cô nói nơi này, chỉ là chỗ che ở trong ҨЦầЛ ŁóŤ, Tần Cận tự nhiên nghe được rõ ràng, anh lạnh lùng mở miệng, "Cho nên em đây là đang ám hiệu anh?"
Diệp Tử vội lắc đầu, "Không có không có không có em không có ...."
"Nhưng anh nghe được ý vị ám hiệu từ trong lời nói của em."
Diệp Tử tiếp tục lắc đầu: "Không có không có không có thật không có ...."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc