Chọc Giận Bảo Bối - Chương 357

Tác giả: Hề Yên

Tần Cận giương môi cười, anh dùng tư thái ưu nhã ngồi dựa ở trên chỗ ngồi, ánh trăng sáng tỏ chiếu vào từ ngoài cửa sổ xe, chiếu xuống trên tóc rơi tán loạn của anh, mơ hồ toát ra một tầng vầng sáng nhàn nhạt.
Nhìn cô gái nhỏ trong ***, nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi càng trở nên lưu manh, hoàn mỹ giống như thần.
"Anh, cười cái gì ...."
Diệp Tử cho là anh đang cười chữ "hàng non" cô nói, liền không kiềm được đỏ mặt.
"Cười em càng ngày càng đáng yêu." Ngón tay khớp xương rõ ràng dịu dàng vén tóc rơi tán loạn bên tai cô đến sau tai, anh cúi đầu ấn xuống một nụ hôn ở trên trán cô, "Tiểu Diệp Tử của anh."
Trong mắt của anh là một mảnh nhu tình không tan được, trôi nổi dập dờn, trong suốt rõ ràng, phát sáng nhàn nhạt.
Ở dưới đèn xe nửa sáng nửa tối, lông mi thật dài kia nhẹ nhàng vụt sáng, tạo thành bóng râm ở dưới đôi mắt.
Đôi môi mỏng khẽ mím, hình thành một độ cong hoàn mỹ, khuôn mặt anh tuấn đến mức tận cùng, làm cho người say mê.
Diệp Tử cứ nhìn anh như thế, ngẩn ngơ, như là bị đầu độc tâm trí, quên mất muốn nói gì.
"Ngồi vững, về nhà thôi."
Đến khi giọng nói Tần Cận vang lên bên tai, cô mới sực tỉnh, ngồi trở lại chỗ ngồi ghế trước, cúi đầu xuống, vươn tay cài dây nịt an toàn.
Cũng không biết là xảy ra chuyện gì, cài mấy lần đều không cài vào, càng sốt ruột, thì càng không cài được.
Tần Cận thấy thế, vui vẻ vài phần, cúi người tới buộc dây an toàn thay cô, sau đó trầm giọng nhắc nhở cô: "Ngồi vững."
Diệp Tử ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng!"
Vừa dứt lời, cô lại nghĩ đến cái gì, quay đầu hỏi anh: "Không phải anh uống R*ợ*u sao?"
"Ừ." Tần Cận đáp lại một tiếng, lại không do dự chút nào lái xe ra ngoài.
"Anh không sợ đo nồng độ R*ợ*u ư?"
"Ừ."
"Nhưng đo nồng độ R*ợ*u sẽ bị tịch thu và huỷ giấy lái xe, hơn nữa còn sẽ bị tạm giam!"
"Ừ."
"Vậy có muốn em lái thay không?"
"Em lái?" Tần Cận nghiêng mắt liếc cô một cái, "Phản ứng trì độn như vậy, xác định sẽ không gây ra tai nạn giao thông chứ?"
"Gì chứ." Diệp Tử bĩu môi, "Phản ứng của em trì độn chỗ nào..."
Tần Cận nhìn thẳng phía trước, sau khi chuyển qua một chỗ ngoặt, anh mới không nhanh không chậm nói: "Nếu không trì độn, sao ngay cả mình mang thai cũng không biết."
Diệp Tử nghe tiếng hoảng hồn, "Mang thai gì?"
"Em mang thai." Anh đáp.
"A?" Diệp Tử lại hoảng hồn, "Em mang thai sao?"
Sao cô có thể mang thai, cô rõ ràng có uống thuốc ***, hơn nữa không phải lần nào anh cũng đều mang bao ư, sao cô có thể mang thai?
Tần Cận lường trước cô sẽ có phản ứng này, đối mặt, rất tỉnh táo nói: "Những thuốc em uống kia, đều là hàng giả, chỉ là một chút vitamin không tạo thành thương tổn cho thân thể em."
"A? Hàng giả? Vitamin!" Diệp Tử ngây ngẩn cả người.
"Ừ." Anh thản nhiên kéo môi, "Anh đã bảo người kiện công ty bán thuốc cho em, hiện tại hẳn là bị niêm phong rồi."
"A?"
"Về phần những áo mưa kia, tuy rằng không phải hàng giả, nhưng càng kém hơn hàng giả. Tất cả đều bị lủng...."
"A?"
"Đây đều là do em ban tặng, anh cho em tiền mua quần áo mua túi xách, em cầm lấy đi mua đồ dùng tình thú."
"A ...."
Đầu Diệp Tử choáng váng xây sẩm, ngoại trừ a, cũng không biết nói gì nữa.
"Thuốc *** là giả, áo mưa là hàng thấp kém, cho nên mặc dù chúng ta đã làm biện pháp, nhưng hoàn toàn tương đương với không làm. Dì cả của em luôn đúng thời gian, nhưng lần này đã 42 ngày không tới, cho nên khả năng mang thai rất lớn."
"Anh, sao anh lại nhớ chuẩn như vậy?"
Ngay cả dì cả cô đến lúc nào, chậm trễ bao nhiêu ngày, anh đều biết ....
"Yêu em, thì sẽ để ý từng chi tiết nhỏ của em, kể cả dì cả." Tần Cận nói.
Diệp Tử khẽ cắn môi, không nói thêm gì nữa.
Năng lực thừa nhận của cô không phải rất mạnh, cho nên bỗng chốc rất khó thích ứng chuyện mình có thể mang thai, hoặc có lẽ là đã mang thai.
Thật sự mang thai sao?
Xe lại lái ra một đoạn đường, cô như chợt nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn gò má Tần Cận, cẩn thận mở miệng: "Lỡ như em là nội tiết mất cân đối dẫn đến kinh nguyệt hỗn loạn thì sao...."
Tần Cận nghiêng mắt liếc cô một cái, dửng dưng nói: "Vậy chúng ta liền không ngừng cố gắng, làm bài tập đầy đủ một chút."
Lời nói này rất uyển chuyển, nhưng Diệp Tử vẫn hiểu rõ.
Hơi đỏ mặt, hạ thấp giọng, "Nhưng mà .... Anh làm xong suy nghĩ muốn làm ba rồi ư?"
"Ừ."
Diệp Tử do dự một hồi, đè giọng càng thấp hơn, "Nếu em mang thai, anh liền, anh liền ...."
Câu nói kế tiếp, cô cảm thấy có chút không thể mở miệng, làm sao cũng không nói ra miệng được.
Tần Cận giảm bớt tốc độ xe, quay đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm mang theo vài phần cảm xúc tìm kiếm, "Anh liền cái gì?"
Diệp Tử nghiến nghiến răng, lấy hết dũng khí nói: "Anh liền .... không thể cái kia rồi..."
"Cái nào?" Tần Cận nheo mắt.
"Cái kia ...."
"Hả?"
"Chính là anh với em, cái kia ...."
Thật ra lời của Diệp Tử đã đủ rõ ràng dễ hiểu rồi, nhưng Tần Cận lại cố ý giả vờ ra một bộ dáng nghe không hiểu, con ngươi híp càng sâu: "Nói rõ ràng lên, cái nào?"
"Ngủ ...." hai chữ làm yêu này, dù đánh ૮ɦếƭ Diệp Tử, chắc hẳn cô cũng không nói nên lời.
Tần Cận nghe tiếng, không kiềm được giương khóe môi lên, anh nhanh chóng thả chậm tốc độ xe, sau đó rút một tay trên tay lái ra cầm tay Diệp Tử.
Phát giác được lòng bàn tay của cô đang đổ mồ hôi, Tần Cận khẽ nắm chặt tay của cô, cười nhẹ nói: "Không thể cái kia, anh liền ăn chay niệm phật, thanh tâm quả dục."
"...."
Diệp Tử không biết nên nói như thế nào, bởi vì loại chuyện này cô hoàn toàn không xử lý được, mang thai có thể làm cái gì không thể làm gì, cô đều không có một đáp án xác thực nào.
Chỉ là từng nghe người ta nói qua, trong lúc mang thai tốt nhất đừng nên cùng phòng. Tốt nhất đừng nên này ở mức độ nào, cô vốn cũng không biết ....
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, nụ cười nơi khóe môi Tần Cận đột nhiên thay đổi hương vị, có chút tác phong không đúng đắn, lại có chút ngả ngớn: "Đời này của anh, chỉ tìm một tiểu thư ngủ cùng là em. Những người phụ nữ khác, dù cỡi hết nằm ở trước mặt anh, anh cũng không liếc nhìn bọn họ."
Diệp Tử nghe nói như thế, cái miệng nhỏ nhắn lập tức liền vểnh lên trên, cô không vui hừ hừ: "Còn muốn những phụ nữ khác cỡi hết cho anh xem, lưu manh ...."
Nói xong, cô lại bổ sung một câu: "Em mới không phải tiểu thư ngủ cùng...."
Tần Cận cười: "Em chính là vậy."
"Em không phải!"
"Anh nói em phải là phải."
"Em mới không có ngủ cùng!"
"Mấy ngày hôm trước em còn ngủ cùng anh đấy."
"Ngủ với anh không gọi là ngủ cùng!"
"Vậy gọi là gì?"
"Gọi, gọi ...." Diệp Tử ấp úng một hồi lâu, mới nói ra một câu đầy đủ: "Anh đã cầu hôn với em, chúng ta ngủcùng nhau, cùng lắm gọi là yêu thử trước hôn nhân. Cũng không có giao dịch, cho nên không gọi là ngủ cùng...."
Tần Cận nghe tiếng, giương môi đùa giỡn nở nụ cười: "Lần ngủ đó, anh chưa cho em tiền xài?"
Diệp Tử ngây ngốc: "...."
Hình như lần nào, anh cũng cho cô tiền xài ....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc