Chọc Giận Bảo Bối - Chương 351

Tác giả: Hề Yên

"Tôi biết rồi."
Không biết im lặng bao lâu, cuối cùng Thẩm Chanh lên tiếng.
Không có lời dư thừa, chỉ có bốn chữ lạnh nhạt này.
Đối với phản ứng của cô, các vị cấp cao có chút khó hiểu, nhưng lại không dám hỏi nhiều, vì vậy chuyển mắt về phía Triệu Thiến Tú.
Triệu Thiến Tú lĩnh hội, nhỏ giọng dò hỏi Thẩm Chanh: "Tổng giám đốc, cần tìm người đến xử lý sạch sẽ không?"
"Không cần."
"Này ...."
"Đi làm việc đi."
Mấy người rời đi, Thẩm Chanh đứng ở bên ngoài phòng tài liệu một hồi lâu.
Cô muốn đi vào, nhưng trên đất phủ kín cánh hoa hồng, cô không tìm được chỗ đặt chân, vì vậy cởi giày, đi chân trần lên.
Sau khi đi vào, cô thuận tay đóng cửa lại, khóa lại.
Phòng tài liệu rất lớn, ít nhất hơn một trăm mét vuông, mỗi một tấc bên trong, mỗi một không gian, đều trải lên một tầng cánh hoa hồng dày đặc.
Cô đại khái đã hiểu ra rồi.
Chuyện phát sinh bên ngoài thang máy lúc sáng, là diễn biến không khống chế được, bởi vì lúc đầu, anh cũng không phải muốn làm cho cô tức giận.
Có đôi khi hiểu lầm tới quá đột ngột, nếu không có chuẩn bị sẵn sàng, sẽ cho bạn một kích trí mạng nhất.
Cô đột nhiên siết chặc tay, bàn tay đã đánh anh kia.
Vẫn cho là, cô là một người phụ nữ cầm được thì cũng buông được, đã làm liền không hối hận, càng sẽ không bởi vì một chút chuyện nhỏ mà để lòng dạ bản thân rối bời.
Nhưng cô đã nghĩ sai.
Sai trầm trọng.
Cô tìm một chỗ ngồi xuống, nắm một nhúm cánh hoa lên, để tới dưới mũi nhẹ nhàng ngửi, tham lam ngửi.
Nhìn cả phòng hoa hồng, cô nhếch môi cười.
Tại sao phụ nữ nhất định phải cảm tính như vậy, một phút trước hận anh hận đến ૮ɦếƭ, một phút đồng hồ sau oán anh oán đến điên khùng, mà hiện tại, lại yêu đến say.
Cô không biết ngây người ở phòng tài liệu bao lâu, cũng không biết lúc rời đi là mấy giờ rồi, trở lại phòng làm việc xử lý xong phần công việc còn lại, trời đã tối đen.
Thi Vực hẹn Tần Cận uống R*ợ*u, Tần Cận vui sướng đáp ứng, sau khi ăn cơm tối xong với Diệp Tử liền đến chỗ hẹn.
Lúc anh ta đến, Thi Vực đã đang uống, trên bàn đặt hơn mười chai R*ợ*u đỏ lâu năm, mở ra hai chai, đã thấy đáy một chai.
R*ợ*u đỏ là thưởng thức từ từ, nhưng anh lại cầm chai R*ợ*u uống, hầu kết chuyển động, R*ợ*u đỏ không ngừng tràn xuống từ nơi cổ họng của anh.
Chất lỏng R*ợ*u màu đỏ chảy xuống thuận theo khóe miệng của anh, nhỏ xuống đến trên áo sơ mi trắng của anh, nhuộm dần ra từng đạo dấu vết màu đỏ.
Tần Cận là người từng trải, liếc anh một cái liền biết ngay tâm tình anh không tốt, vì vậy không có quấy nhiễu anh, ngồi xuống ở bên cạnh, cũng mở ra một chai R*ợ*u uống.
Đợi cho Thi Vực uống sạch R*ợ*u trong chai, Tần Cận mới cười: "Đàn ông mua say có hai nguyên nhân, một là vì phụ nữ, hai vẫn là vì phụ nữ."
Anh ta nói xong, lại mở một chai R*ợ*u ra đưa cho Thi Vực, "Sao, cãi nhau với chị dâu?"
Thi Vực không đáp lời, đưa tay nhận R*ợ*u anh ta đưa tới, ***ng chai R*ợ*u với anh, mày kiếm nhướng lên: "Uống R*ợ*u liền uống R*ợ*u, nói lời vô dụng làm gì."
Tần Cận cười cởi mở, "Cùng anh, không say không về."
Uống liên tiếp ba chai, hai người mới ngừng lại được, chia ra đốt một ***, vừa hút vừa trò chuyện.
Chủ đề trò chuyện chính là tại sao phụ nữ khó dỗ dành như vậy, phụ nữ phải dỗ dành thế nào, phụ nữ có nên dỗ dành hay không linh tinh....
Cốc cốc cốc.
Đúng lúc đó, cửa phòng bao bị người gõ vang từ bên ngoài.
"Tiên sinh, cần vài em gái uống R*ợ*u cùng không? Hôm nay đến hàng mới, vừa xinh đẹp lại gợi cảm!"
Người phụ nữ gõ cửa hơn bốn mươi tuổi, \'Gà mẹ\' trong quán bar.
Gà mẹ, giống như má mì.
Thuộc hạ chính một bầy phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, phụ nữ phân thành ba loại, một loại uống R*ợ*u cùng, một loại bán rẻ tiếng cười, một loại bán mình.
Những phụ nữ này tục xưng là: Gà.
Mà ở bên trong những gà này, đại đa số đều là hàng non, một khi tìm được kẻ có tiền phù hợp, các cô liền có thể bán một cái giá cao.
Bình thường tiêu tiền ở quán bar, đại đa số đều là một vài hoa hoa công tử có tiền, phong lưu thành tánh, lúc uống R*ợ*u, sẽ có một hai \'Gà\' đến tầm hoan tác nhạc.
Đợi rất lâu cũng không đợi được đáp án, gà mẹ lại gõ gõ cửa.
"Tiên sinh? Các người cần không?"
Khách VIP cao cấp như vậy, nếu có thể làm thành buôn bán với bọn họ, nhất định sẽ lợi nhuận một số lớn.
"Mặt hàng bình thường ông đây chướng mắt, đừng mẹ nó làm ồn ở bên ngoài."
Giọng nói Tần Cận truyền tới từ trong phòng bao, giọng nói vô cùng nặng nề, hiển nhiên là có chút khó chịu bởi vì bị người quấy rầy hào hứng.
"Tiên sinh, hôm nay nhóm hàng mới này cũng không phải mặt hàng bình thường, mỗi người đều là đại mỹ nhân tiêu chuẩn. Quan trọng nhất, vẫn là hàng non. Nếu không, tôi gọi mấy người đi vào để cho các người xem một chút?" Gà mẹ chưa từ bỏ ý định.
"Cút."
Giọng nói lạnh lùng như nhiễm kịch độc, truyền tới từ trong phòng bao, khiến cho gà mẹ ở cửa không nhịn được rùng mình một cái.
Là giọng nói của Thi Vực.
Không cần thì không cần, sao phải hung dữ như vậy.
Gà mẹ oán thầm vài câu, sau đó "cắt." một tiếng.
Bà ta xoay người muốn rời đi, cửa phòng bao đóng chặt lại bị người mở ra từ bên trong vào lúc này.
Nghe được tiếng mở cửa, gà mẹ vội quay đầu lại nhìn.
Người mở cửa, người mặc một áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, chải một đầu tóc ngắn gọn gàng trẻ trung, tướng mạo đẹp trai, dáng người rất tốt.
Quan trọng nhất là, anh mặc một thân hàng hiệu, gà mẹ còn nhận ra đồng hồ trên cổ tay anh, là một chiếc mới vừa đưa ra thị trường gần đây, nghe nói toàn bộ thế giới chỉ có một chiếc, hơn nữa trong 15 năm sẽ không đưa ra thị trường cái thứ hai, giá trị hơn sáu mươi vạn.
Đồng hồ này cất giữ giá trị rất cao, hơn nữa không phải có tiền là có thể mua được, có thể nghĩ được, người có thể mang đồng hồ này trên tay có bao nhiêu lợi hại.
Tùy tùy tiện tiện một thân trang phục và trang sức đã trên trăm vạn, khẳng định không phải người bình thường.
"Tiên sinh?"
Gà mẹ lại vòng trở lại, trên mặt béo đến có chút mập mạp tràn ngập ý cười, tỏ ra săn đón với người đàn ông trước mặt: "Trên tay tôi có hai cô gái, vóc người tốt, bộ dáng xinh đẹp, vẫn là hàng non. Đêm đầu tiên chỉ cần ba vạn đồng."
Thi Vực nhìn xuống bà ta từ trên con, mắt lạnh nhẹ híp lại, bởi vì uống quá nhiều R*ợ*u, trên khuôn mặt đẹp trai nổi lên chút ửng hồng, áo sơ mi trên người anh hơi rối loạn, bị R*ợ*u đỏ thấm ướt, lại tuyệt không nhếch nhác, nhìn có vẻ càng thêm yêu mị lưu manh.
Gà mẹ nhìn thấy anh, trái tim \'thình thịch thình thịch\' kinh hoàng, không kiềm chế được xuân tâm nhộn nhạo....
Bà ta cười cười híp mắt: "Tiên sinh, anh xem anh, dáng dấp đẹp trai như vậy, uống R*ợ*u một mình rất không có ý nghĩa. Không bằng thử một chút xem? Đừng thấy bọn họ là hàng non, thật ra thường hay xem động tác phương diện đó để học tập. Đảm bảo công phu tuyệt đối hạng nhất, sẽ khiến cho anh thoả mãn!"
"Em gái bà mới là hạng nhất!"
Giọng nói bất ngờ vang lên, lành lạnh đến cực điểm, không có một chút xíu nhiệt độ đáng nói.
Gà mẹ vô thức quay đầu lại, nhìn theo hướng xuất phát giọng nói, chỗ cửa thang máy trên hành lang, đứng một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng, và quần jean màu tro.
Dáng người có lồi có lõm, ngũ quan tinh sảo khéo léo, làn da trắng nõn trơn mềm, đôi mắt mênh ௱ô** không thấy đáy, dường như có thể dụ người vùi sâu vào trong đó.
Dưới ánh đèn lờ mờ, cô đúng là đẹp đến nỗi nhìn thấy mà giật mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc