Chọc Giận Bảo Bối - Chương 340

Tác giả: Hề Yên

"Anh, anh đây là muốn thay quần áo giúp em gái của anh ư?"
"Anh, thật sự, em cảm thấy em đủ cởi mở rồi, không ngờ trình độ phóng khoáng của anh còn cao hơn em một bậc."
"Anh, anh làm như vậy là loạn luân! Loạn luân là cái gì anh biết không? Chính là một có người đàn ông và một người phụ nữ có liên hệ máu mủ làm xằng làm bậy. Này nếu đặt ở trước kia, là phải bị dìm Ⱡồ₦g heo."
Bắt đầu từ khi vào toilet, giọng nói của Thi Khả Nhi liền chưa từng ngừng qua.
Thi Mị cầm máy sấy sấy tóc cho cô, bị cô từ chối.
Thi Mị cầm khăn mặt lau tóc cho cô, bị cô đẩy ra.
Thi Mị lười nhác dựa đến trên cửa nhìn cô, bị cô gắn lên tội danh \'loạn luân\'.
Cuối cùng....
"Tự thay!"
Ném xuống một câu lạnh lùng, Thi Mị xoay người đi ra ngoài.
Thi Khả Nhi không mấy quan tâm liếc nhìn bóng lưng của anh, nâng chân dài lên, cửa phòng rửa tay bị cô dùng cách này đóng lại.
Qua khoảng năm phút đồng hồ, Thi Khả Nhi đi ra từ toilet.
Cô vẫn là ૮ởเ φµầɳ áo ướt sũng trên người ra, đổi lại bộ Thi Mị cho cô kia.
Một áo ngắn tay cổ chữ V và quần đùi màu đen, bị cô mặc ra một hương vị trưởng thành.
Tóc của cô tùy ý vén lên, có chút mất trật tự, nhưng vẫn rất đẹp.
Cách ăn mặc như vậy, khiến cô có chút trưởng thành, đồng thời cũng có chút gợi cảm.
Cô đi đến trước mặt Thi Mị, ném bảng giá vừa kéo từ trên quần áo xuống cho anh: "19000 đồng, em sẽ trả lại cho anh, nhưng, theo từng kỳ."
Thi Mị dửng dưng liếc cô một cái, "Tùy em."
Thi Khả Nhi lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, lại đi trở về toilet, sau khi giặt sạch quần áo đã thay ra, treo lên sào nhỏ chuyên dùng để phơi đồ trên ban công.
Đêm, càng sâu, mưa vẫn rơi như cũ.
Lúc Thi Khả Nhi cởi giày lên giường, ngoài ý muốn phát hiện bên cạnh gối đầu đặt một túi văn kiện.
Cô quay đầu nhìn Thi Mị, thấy anh đang nhắm mắt lại nằm trên ghế sa lon bên cạnh, bộ dạng như là đang ngủ, không khỏi cau mày lại.
Đưa tay mở túi văn kiện ra, bên trong là một chồng tư liệt rất dầy.
Lấy ra xem xét, là phần tài liệu cô đội mưa đi tìm lúc nãy.
Vốn tư liệu chỉ có một phần, nhưng hiện tại, ngoài mười mấy phần tư liệu, tất cả đều là nên tư liệu photocopy.
Nói cách khác, những thứ này đều là đồ chuẩn bị trước.
Thả tư liệu về lại trong túi văn kiện, tầm mắt của cô lại rơi lên thân người đàn ông ở trên ghế sofa.
Anh của cô đi ra ngoài qua khi nào?
Hơn nữa còn cầm lấy tư liệu đi sao chép nhiều phần như vậy....
Điểm đáng ngờ trùng trùng, sau khi cô suy nghĩ mấy phút, liền đưa ra một kết luận.
Ở nơi gần đây có người chờ lệnh bất cứ lúc nào, nghe anh chỉ thị, sau đó trong thời gian ngắn nhất hoàn thành tất cả nhiệm vụ anh giao phó.
Cô đã sớm hoài nghi thân phận anh của cô không đơn giản, cả ngày không có làm gì những vẫn nhận được tôn trọng, không phải cường nhân giới kinh doanh, cũng không phải người tài ba giới chính trị, không nhúng tay vào chuyện bạch đạo, cũng không hỏi chuyện hắc đạo.
Đến cùng, thân phận chân thật của anh là gì ....
Không biết suy nghĩ bao lâu, Thi Khả Nhi bối rối, mang theo nghi kỵ, cô chậm rãi nhắm mắt.
Thi Khả Nhi vừa mới thi*p đi, Thi Mị liền mở mắt, liếc nhìn người trên giường, anh lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho một số xa lạ, nội dung chỉ có một chữ.
"Lui!"
Sát thủ ẩn núp ở chung quanh, sau khi nhận được mệnh lệnh của anh, lần lượt rút lui.
Mặc kệ là ở Mị Cửu Môn hay là rời khỏi Mị Cửu Môn, Phượng Cửu Mị, vẫn luôn là bá vương có thể truyền lệnh cho rất nhiều người.
Buổi sáng, Diệp Cẩn vừa trang điểm, liền nhận được một cú điện thoại.
Sau khi nhận điện thoại xong, cô ta không khỏi che miệng cười.
Nhưng cũng lúc đó, cô ta đúng lúc nhìn thấy từ trong gương Thi Diệu Quang đang tiến vào từ bên ngoài, vì vậy cuống quít thu hồi nụ cười, biểu hiện ra bộ dáng rất ngưng trọng.
Đợi cho sau khi Thi Diệu Quang đi vào phòng ngủ, cô ta mới đóng hộp trang điểm đứng dậy, đi đến trước mặt Thi Diệu Quang, cô ta mở miệng nói: "Diệu Quang, anh biết chuyện chị Ôn Uyển vào bệnh viện lúc trời tối hôm qua chưa?"
Bởi vì chuyện của công ty, tâm trạng Thi Diệu Quang cũng có chút không tốt, vừa nghe đến Diệp Cẩn nói như vậy, ông ta không khỏi nổi giận: "Sao trong khoảng thời gian này em lại thích bàn chuyện thị phi, em nói những thứ khác anh đều mặc kệ em, nhưng chuyện không thể nói lung tung như vậy."
Thật ra sau khi trở về từ bữa tiệc, Diệp Cẩn đã bị lạnh nhạt, bình thường nói chuyện với Thi Diệu Quang, Thi Diệu Quang đều là qua loa cho xong, không phải ừ chính là à, biểu hiện cực kỳ lạnh lùng.
Diệp Cẩn rất rõ ràng tại sao ông ta lại lạnh nhạt mình, cũng bởi vì đoạn thời gian trước cô ta truyền chuyện Thi Vực sinh hai đứa con gái ra ngoài, lúc ấy quý phụ phu nhân khác còn cười nhạo nói, gien nhà họ Thi tốt như vậy, nếu như sinh con trai lớn lên nhất định sẽ có một người rất có thành tựu. Nhưng là con gái, có thể có bản lãnh gì, hoàn toàn chính là của lỗ vốn!
Người ở bên ngoài nói tam đạo tứ chỉ chỉ trỏ trỏ, Thi Diệu Quang không còn mặt mũi gì, tự nhiên sẽ không có sắc mặt tốt với Diệp Cẩn.
Ở trong bữa tiệc, ông vẫn luôn thiên vị bảo vệ Diệp Cẩn, là không muốn để cho người chê cười, chuyện Thi Diệu Quang ông ly hôn lúc truóc đã trở thành chuyện đầu đề trong miệng người ngoài, nếu hôm nay lại thêm chuyện vợ chồng bất hòa, chỉ sợ thể diện nhà họ Thi sẽ mất sạch.
Ông định cho Diệp Cẩn một bài học, không ngờ chuyện này vẫn chưa đi qua, Diệp Cẩn lại bắt đầu muốn làm gì thì làm, thậm chí còn có chút làm trầm trọng thêm!
Giọng điệu Thi Diệu Quang nói chuyện rất nặng, thậm chí không lưu lại một chút mặt mũi, Diệp Cẩn vừa nghe, lập tức liền không vui: "Suốt hai ngày nay anh không để ý tới em, em không có so đo với anh, vậy mà sáng sớm liền hung dữ với em như vậy, em chọc giận anh chuyện gì hả?"
Mặc dù nói là đang phàn nàn, nhưng cô ta vẫn cố gắng hết mức khống chế tâm tình của mình, sợ sơ ý một chút liền chọc giận Thi Diệu Quang, đuổi cô ta ra khỏi cửa nhà họ Thi.
Cô ta đã quen loại cuộc sống cẩm y ngọc thực, cơm bưng nước rót này, không ai dám nói tam đạo tứ ở trước mặt cô ta, tất cả mọi người thấy cô ta đều muốn a dua nịnh hót nói lời tốt đẹp.
Cà phê rượu đỏ mỹ thực, ăn cơm đi dạo phố mua sắm, làm móng tay trang điểm làm đẹp, loại cuộc sống quý phụ phu nhân này, bao nhiêu người yêu cầu xa vời không tới, cô ta có, tự nhiên không muốn tự tay hủy đi rồi.
Nhìn thấy sắc mặt Thi Diệu Quang trầm xuống, Diệp Cẩn lập tức kéo tay ông ta lại, thay đổi một loại giọng điệu nũng nịu, "Được rồi Diệu Quang, anh cũng đừng giận em nữa. Suốt hai ngày nay anh không để ý tới em cũng có thể được coi là cho em một bài học rồi. Cùng lắm thì em đáp ứng anh, về sau không nói chuyện thị phi nữa. Chuyện của Tiểu Vực bọn chúng, em cũng không quan tâm, em chỉ chuyên tâm hầu hạ anh cho tốt, được không?"
Nghe cô ta nói xong, sắc mặt Thi Diệu Quang vẫn có chút ảm đạm, nhưng cuối cùng giọng nói đã hòa hoãn một chút, ông ta đẩy tay Diệp Cẩn ra, nói: "Về sau chuyện của người khác ít quản, làm được bổn phận của mình."
Diệp Cẩn khẽ gật đầu, lại nghe ông ta nói: "Chuyện bảo Liên Thành đi tiếp cận Tiểu Vực, anh thấy vẫn là thôi đi. Bây giờ tình cảm hai người bọn chúng rất ổn định, chỉ sợ không phải một người phụ nữ tùy tùy tiện tiện là có thể chia rẽ. Chúng ta không thể vì lòng riêng của mình mà hại Liên Thành."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc