Chọc Giận Bảo Bối - Chương 339

Tác giả: Hề Yên

Xoạt....
Thi Khả Nhi vừa nhìn hai hàng, tư liệu trên tay liền bị người một phát đoạt lấy, cô phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Thi Mị vo phần tài liệu kia thành một đoàn, sau đó tay anh vừa nhấc, tư liệu liền bay ra ngoài cửa sổ.
Phản ứng của Thi Khả Nhi, ngược lại cực kỳ bình tĩnh, thậm chí cũng không có liếc mắt nhìn về phía cửa sổ.
Dù là phần tài liệu bị ném đi kia không có dự bị, hơn nữa còn rất quan trọng, tâm tình của cô cũng không phập phồng chút nào.
Không tức giận, cũng không hạch hỏi anh, duy trì dáng ngồi ban đầu, yên tĩnh đến dường như không tồn tại.
Vẻ mặt Thi Mị nhạt nhẽo liếc nhìn cô, không nói năng gì, như người không có việc gì, xoay người đi trở về bên sofa, ngồi xuống tiếp tục chơi trò chơi.
Anh chỉnh âm thanh lớn hơn một chút, lập tức liền truyền đến một trận tiếng súng vang lên, âm thanh không lớn, không có có ảnh hưởng đến giấc ngủ của Ôn Uyển.
Bình thường Thi Mị rất ít chơi loại trò chơi này, có đôi khi một năm cũng sẽ không chơi lần nào, nhưng anh dường như có thiên phú chơi trò chơi, dù là ít khi chơi, nhưng chơi cũng không quá khó khăn.
Từng phát súng, trực tiếp bắn vào chỗ hiểm của đối thủ, mới nửa phút, đã Gi*t thêm vài đối thủ.
Cùng là chơi trò chơi, nhưng anh lại không giống với những người nghiện ngâm mình ở trong internet hằng năm, không chỉ phong cách không giống, càng khác nhau ở chỗ khí chất.
Anh giống như là một vương giả cô độc kiêu ngạo, hoàn mỹ có chút không chân thực, khiến người ta không nhịn được muốn khắc anh vào trong tranh vẽ.
Thi Khả Nhi đứng lên, liếc qua bóng lưng của anh, sải bước đi về phía anh.
Ầm!
Lại là một súng nổ đầu, lúc Thi Mị đang muốn đổi νũ кнí của nhân vật, Thi Khả Nhi đột nhiên cúi người xuống ở phía bên phải của cô, thuận theo dây con chuột tìm được miệng cắm, rút chỗ nối con chuột ra.
Con chuột không nhạy, nhân vật trong trò chơi bị người một đao Gi*t ૮ɦếƭ!
Thi Mị lập tức nhíu con ngươi lại, nghiêng mắt nhìn về phía Thi Khả Nhi đang đứng ở bên cạnh anh, anh nguy hiểm mở miệng: "Đây coi như là trả thù?"
Thi Khả Nhi không để ý anh, cầm lấy con chuột đi đến bên cửa sổ, trực tiếp ném ra.
Sau khi ném con chuột, cô liếc nhìn Thi Mị, "Huề nhau."
Nói xong, xoay người đi ra phòng bệnh, định lượm về phần tài liệu bị ném đi kia.
Bởi vì hôm nay thang máy bệnh viện xảy ra trục trặc, cô chỉ đành đi cầu thang, không ngờ vừa mới xuống đến tầng sáu, một tia sấm chớp liền chém ra giữa không trung, sau đó vang lên một trận tiếng sấm ầm ầm.
Gay go, muốn mưa rồi.
Thi Khả Nhi thầm kêu không hay, vì vậy lập tức bước nhanh hơn, vội vàng chạy xuống dưới lầu.
Ầm....
Sau khi một tiếng sấm vang lên, mây đen giống như một đám ngựa hoang rít gào lao nhanh, lớp lớp tràn ngập màn đêm trống không, càng tụ càng dày, càng áp càng thấp, giống như tiện tay có thể giật xuống một mảnh bầu trời đến.
Chạy một hơi đến tầng trệt, Thi Khả Nhi đỡ vách tường thở hắt ra một hơi, ngay sau đó sải bước chạy ra bên ngoài.
Từng luồng ánh sáng điện bỗng xẹt qua, như một thanh kiếm sắc bén vung múa, chém cả không trung ra.
Đến theo tia chớp, là một trận tiếng sấm ầm ầm.
Thi Khả Nhi mới chạy đến tầng dưới cùng, giọt mưa dày đặc, giống như là vung ra thiên tơ vạn tuyến, rậm rạp chằng chịt rơi vào trên người của cô ....
Cô hoàn toàn không quan tâm tránh mưa, chỉ muốn mau sớm lượm tư liệu bị ném đi trở về.
Cô ngẩng đầu nhìn liếc nhìn vị trí cửa sổ phòng bệnh, tính khoảng cách một chút, lúc này mới bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
Bởi vì mưa quá lớn, trong không khí rất nhanh dâng lên từng đoàn từng đoàn sương trắng, mà trên mặt đất cũng đã tập hợp một tầng nước dày đặc.
Gió lớn thổi tới, nhấc lên từng tầng sóng nước, đồng thời đánh nước mưa rơi xuống lên trên người của cô.
Quần áo, ướt đẫm toàn bộ.
Thi Mị đứng thẳng bên cửa sổ, mắt nhìn từ trên cao xuống cô gái dưới lầu, cô không để ý mưa to, cúi đầu tìm chung quanh món đồ cô muốn tìm, đầu tóc rối bù dán ở trên mặt của cô, nhìn có vẻ đặc biệt nhếch nhác.
Quật cường, cố chấp, kiên cường.
Đúng là một người cô gái không chịu thua.
Anh cau chặt mi tâm, lần đầu tiên, bởi vì cô mà lộ ra vẻ xúc động.
Tìm tròn mười phút, cuối cùng Thi Khả Nhi tìm được trang giấy bị vo thành một cục ném đi này.
Cô cúi người nhặt lên, bất chấp mọi thứ, vội vàng chạy đầu hành lang tầng dưới cùng, sau khi lau nhẹ nước đọng trên mặt, cô vội mở \'Tư liệu\' bị thấm ướt toàn bộ, hơn nữa còn có chút biến hình ra.
Bởi vì phần tài liệu này rất quan trọng, hơn nữa không có phần dự bị, nếu như chữ viết phía trên mặt bị nước làm lem, hoặc là mất hết, như vậy vụ kiện ngày mai, cô phải thua là không thể nghi ngờ.
Thật sự là một cơn mưa đúng lúc!
Nhờ ngọn đèn mờ nhạt trong hành lang, cô nhìn thấy trên mặt \'Tư liệu\' có một hình vẽ đầu heo, bên cạnh hình vẽ đánh ra một mũi tên, bên cạnh mũi tên có ba chữ viết ngoáy.
Nét chữ mực nước màu đen bị nước mưa cọ rửa mất một phần, nhưng vẫn có thể nhìn rõ chữ ở phía trên.
Là Thi Khả Nhi.
Biết đây là bị đùa bỡn, Thi Khả Nhi nhếch môi cười yếu ớt một chút, sau đó vo \'tư liệu\' trong tay thành một cục, ném vào trong thùng rác bên cạnh.
Lúc đẩy cửa phòng bệnh ra, Thi Mị còn chơi trò chơi, không biết có phải là có con chuột dự phòng hay không, giây phút này ở trước mặt máy vi tính, đã đặt một con chuột mới.
Mà bàn tay thon dài kia, đang nắm con chuột, nhấn kích một chút lại một chút.
Thi Khả Nhi liếc anh một cái, sau khi vào cửa, thuận tay khép cửa phòng lại.
"Lượm về rồi?"
Giọng nói trầm trầm truyền đến, nhưng người nói chuyện lại đắm chìm ở trong trò chơi, ngay cả đầu cũng không có quay lại.
Thi Khả Nhi ừ một tiếng, không nói lời dư thừa.
Cô cầm một cái khăn mặt sạch sẽ đi ra từ trong phòng rửa tay, vừa chà lau nước trên tóc, vừa nhớ lại chuyện vừa mới phát sinh.
Lúc ấy anh đoạt tư liệu của cô không có đổi tay, cũng không có một chút do dự, trực tiếp ném ra cửa sổ.
Nhưng tại sao, một bản tư liệu thật tốt, sẽ biến thành một tờ giấy nhàm chán?
Hơn nữa từ vừa rồi đến hiện tại, anh không có rời khỏi phòng bệnh một bước, coi như anh đi ra sau cô, cũng tuyệt đối không thể nào đánh tráo tư liệu trước cô.
"Cầm lấy thay đi."
Lúc Thi Khả Nhi đang đứng cạnh cửa sổ trầm tư, giọng nói Thi Mị liền vang lên bên tai.
Cô nghe tiếng, liền xoay đầu lại nhìn anh.
Thấy trên tay anh cầm lấy một bộ trang phục nữ, không khỏi nhíu mày, "Sao anh lại có loại sở thích kỳ quái mang theo quần áo phụ nữ bên người này."
Đôi mắt Thi Mị khẽ nheo lại, cũng không nói gì.
Ánh mắt Thi Khả Nhi khẽ quét qua trên quần áo đó, ngay sau đó nói: "Em không mặc quần áo của những người phụ nữ khác."
Vẻ mặt vô cảm như là đang biểu đạt, cô tình nguyện quần áo ẩm ướt, cũng không mặc quần áo anh cho.
"Bảo em mặc thì em liền mặc."
Cánh tay dài duỗi ra, Thi Mị trực tiếp nắm lấy cổ tay Thi Khả Nhi, vốn không cho cô một cơ hội phản kháng, anh liền bá đạo kéo cô vào toilet....
Theo cửa phòng tắm rầm một tiếng đóng lại, Ôn Uyển trên giường bệnh chậm rãi mở mắt.
Lúc Thi Khả Nhi tiến vào bà đã tỉnh rồi.
Bởi vì không muốn nhúng tay vào chuyện của người trẻ tuổi, cũng muốn lưu cho hai người một không gian riêng, cho nên bà vẫn luôn nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Nhìn trên cửa phòng rửa tay xuất hiện hai bóng dáng một cao một thấp, bà không khỏi nở nụ cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc