Chọc Giận Bảo Bối - Chương 336

Tác giả: Hề Yên

Tách, tách....
Đúng lúc đó, một trận ánh chớp và âm thanh vang lên liên tiếp.
Tư thế mất hồn tận xương này của Thi Vực và Thẩm Chanh, bị người dùng phương thức chụp hình, chụp lại toàn bộ.
Sau khi chụp được vài chục tấm ảnh, đầu sỏ gây nên bình tĩnh nhàn nhã sải bước đi lên bậc thang cuối cùng, hóng hách giơ điện thoại trên tay mình lên: "Nếu muốn những hình này không tung ra ngoài, liền đưa tiền thu mua em. Nếu không, em không thể đảm bảo những hình này ngày mai có thể sẽ bị người dùng phương thức photoshop, ૮ởเ φµầɳ áo của các người ra không."
Ngọn đèn đầu hành lang có chút tối, cách nhau quá xa cùng không thể thấy rõ bộ dạng đối phương, nhưng vừa nghe được giọng nói của đối phương, Thẩm Chanh và Thi Vực lại đều biết rõ người đến là ai.
"Ngay cả dọa dẫm vơ vét tài sản cũng dùng tới, xem ra Thi đại luật sư của chúng ta đang rất thiếu tiền dùng."
Nếu như đổi lại là người khác đột nhiên xuất hiện ở nơi này, Thẩm Chanh có lẽ sẽ cảm thấy ngượng ngùng và không được tự nhiên, dù sao bây giờ mình là bị đàn ông dùng tư thế mờ ám như vậy ôm.
Nhưng người đến là Thi Khả Nhi, một đại luật sư thường thấy chuyện đời, có trường hợp nào mà chưa thấy qua?
Thi Khả Nhi giẫm đôi giày cao gót cao sáu centimet đi tới, vừa đi vừa nói: "Chị dâu chị nói đúng rồi, mấy ngày gần đây kinh tế của em có chút chặt, cho nên muốn kiếm chút tiền xài."
Nghe được lời của cô ta, Thẩm Chanh không khỏi cười, đợi cho cô ta đến gần, cô mới mở miệng: "Biết kiếm tiền là chuyện tốt, nhưng cách thức không thể quá mù quáng ...."
Cô cố ý thả chậm tốc độ nói chuyện, rồi mới bổ sung một câu có tính mấu chốt: "Ánh sáng tối như vậy, em chắc chụp được chúng tôi chứ?"
"Chị dâu, chị đây là không biết, toàn thân trên dưới trang phục và đạo cụ của em, chỉ có cái điện thoại di động này là đắt tiền nhất." Thi Khả Nhi cười cười, "Hơn nữa, nó mắc là mắc ở chỗ camera, tám trăm ngàn pixels, kiểu chụp đêm cao cấp. Dù là ở dưới tình huống không có đèn, cũng có thể chụp được người rất rõ ràng. Dù là một vẻ mặt rất nhỏ, cũng không bỏ sót đâu."
Nói xong, cô ta mở khóa màn hình điện thoại di động, lấy ảnh chụp trong kho ảnh ra cho Thẩm Chanh xem.
Quả nhiên, sự thật chứng minh sự tự tin của Thi Khả Nhi là có nguyên nhân.
Những hình cô ta vừa chụp kia, quả nhiên rất rõ ràng!
Mỗi một tấm đều chụp được chính diện, hơn nữa chọn góc độ vô cùng tốt, nhìn có vẻ không giống như là đang ôm nhau đơn thuần.
Ngược lại càng giống như là .... đang làm loại chuyện đó!
Hơn nữa là đứng làm!
Còn có vẻ mặt, nhìn kiểu gì cũng thấy không đúng .... Giống như có chút mất hồn.
"Lợi hại."
Hai chữ này, là nói ra từ trong miệng Thi Vực, anh cười như không cười liếc nhìn Thi Khả Nhi trước mặt, giương môi mỏng khêu gợi lên: "Gửi nhìn hình này cho anh, anh cho em mười vạn."
Thẩm Chanh cho rằng, dựa theo tính cách Thi Vực, đầu tiên sẽ yêu cầu cô ta xóa bỏ những hình này.
Không ngờ ....
Anh vậy mà còn hứng thú với những hình này?
Trở tay đẩy tay anh đang ôm đùi cô ra, giãy dụa xuống từ trên người anh, trước khi Thi Khả Nhi vẫn chưa có đáp lại Thi Vực, cô nói: "Xóa, chị cho em 20 vạn."
Thấy hai người vốn đứng ở cùng một trận tuyến bởi vì những hình này mà \'Phản bội\' nhau, Thi Khả Nhi không chỉ không có cười, ngược lại còn nghiêm túc: "Một là anh của em, một là chị dâu của em, aizz, thật là khó lựa chọn."
"30 vạn." Thi Vực gia tăng số tiền.
"40 vạn." Thẩm Chanh cũng tăng theo, dù sao tiền của cô là của anh, hơn nữa bây giờ anh còn cho cô một công ty, lợi nhuận bốn mươi vạn này hẳn là không mức độ khó khăn gì đi.
"50 vạn." Thi Vực cũng không tính lui bước.
"60 vạn!" Cô cũng tiếp tục.
"Một trăm vạn."
Người đàn ông sẽ vì vài tấm hình ném cả trăm vạn, hẳn là không có mấy người.
"Một trăm mốt!"
Biết rõ Thi Khả Nhi sẽ không thật sự tung những hình này ra ngoài, nhưng Thẩm Chanh vẫn là tăng theo Thi Vực!
Một không chịu thua, một không nhận thua.
Cho nên ở trong vòng năm phút ngắn ngủn, hai người từ mười vạn đồng không ngừng tăng lên, tăng đến năm trăm vạn.
"...."
Cuối cùng, vẫn là Thẩm Chanh bại trận trước.
Bởi vì cô không xác định mình có nắm ra được năm trăm vạn hay không, tuy rằng thẻ anh cho cô có thể xài vô hạn, nhưng cô lại không xác định trong thẻ có hơn năm trăm vạn hay không?
"Gửi ảnh chụp cho anh, tiền lập tức chuyển đến tài khoản của em."
Từ trước đến nay Thi Vực nói một không hai, chuyện đã đáp ứng với người khác cũng sẽ không đổi ý.
Cho nên nếu anh đã nói dùng năm trăm vạn để mua vài tấm hình này, vậy nhất định không phải đang nói đùa.
"Đồng ý!"
Vốn chính là dùng kiếm tiền làm mục đích chụp ảnh, cho nên Thi Khả Nhi tuyệt đối sẽ sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
Thẩm Chanh: "...."
Một buôn bán lớn năm trăm vạn, cứ như vậy nói thành rồi?
Cô vốn là có chút buồn bực, nhưng lúc Thi Khả Nhi đi qua từ bên người cô, đột nhiên nhỏ giọng nói một câu ở bên tai cô: "Chị dâu, em có người bạn là hacker, lát nữa em bảo anh ta xâm nhập hộp thư anh của em, xóa chị khỏi tấm hình."
"...."
Xóa cô khỏi tấm hình?
Vậy chỉ còn mỗi một mình anh, sẽ là một loại hình ảnh gì?
Không biết tại sao, Thẩm Chanh đột nhiên cảm thấy rất muốn .... Cười.
Tự nhận Thi Vực đã đủ phúc hắc rồi, không ngờ trình độ phúc hắc của Thi Khả Nhi cũng không thua anh, ngay cả cách tổn hại người như vậy cũng nghĩ ra.
Thi Khả Nhi đi tới trước mặt Thi Vực, ngay sau đó hỏi tài khoản hộp thư của anh, nhưng là Thi Vực lại bảo gửi bằng bluetooth.
"Loại ảnh chụp tiểu chuẩn lớn này, anh cả gan dám dùng bluetooth để gửi? Bây giờ hacker nhiều như vậy, nếu xâm nhập vào trong lúc chúng ta gửi ảnh, chẳng phải ảnh chụp sẽ bị đánh cắp ư?"
"Ít nói nhảm, bảo em gửi như thế nào thì em liền gửi như thế đó."
"Được lắm, dù sao cũng không phải ảnh chụp của em. Bất quá em nói rõ ràng trước, nếu những hình này tiết lộ ra ngoài, không có liên quan gì với em đâu đó."
"Ừ."
Không có cách nào, Thi Khả Nhi đành phải mở bluetooth ra, kết nối với điện thoại của Thi Vực.
Lúc đang muốn gửi ảnh chụp, một bàn tay thon dài đột nhiên duỗi đến từ bên cạnh, không nói một lời, trực tiếp ςướק đi điện thoại của Thi Khả Nhi.
"Thi Khả Nhi em tiến bộ rồi, hửm?"
Giọng nói sâu lắng, mang theo hàn khí khi*p người, cực kỳ nguy hiểm.
Là Thi Mị.
Thi Khả Nhi gần như theo bản năng muốn ςướק điện thoại di động của mình về từ trong tay của anh, nhưng Thi Mị cũng không cho cô cơ hội này, bởi vì nguyên nhân chiều cao, anh chỉ giơ tay lên, Thi Khả Nhi liền không với tới.
Biết như vậy là không lấy điện thoại về được, Thi Khả Nhi dứt khoát buông tha ý định cứng rắn đỏa lại, sửa dùng ngôn ngữ công kích: "Dưới tình huống không trải qua sự đồng ý lấy điện thoại của người khác là phạm pháp. Anh, anh đây là muốn lấy thân thử nghiệm ư?"
Thi Mị lạnh lùng liếc cô một cái, "Anh đây là lấy thân thử nghiệm, vậy vừa rồi hành vi của em tính là gì?"
Không đợi Thi Khả Nhi trả lời, anh lại lên tiếng: "Vơ vét tài sản?"
Thi Khả Nhi không mấy quan tâm nhún vai: "Anh nói là vơ vét tài sản đó chính là vơ vét tài sản, dù sao anh nhìn em không vừa mắt, khắp nơi đều nhằm vào em. Nếu không cũng sẽ không nói chuyện em hút thuốc lá cho ba mẹ em biết, để cho em không có tiền tiêu vặt xài!"
Cô tăng thêm giọng điệu ở mấy chữ \'Không có tiền tiêu vặt xài\'.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc