Chọc Giận Bảo Bối - Chương 331

Tác giả: Hề Yên

Nói xong, lòng ngón tay thoáng dùng sức áp ở trên môi, không cho cô mở miệng nói chuyện.
Thẩm Chanh nhìn chằm chằm anh, vốn định đẩy anh ra, nhưng anh đột nhiên rút tay đặt ở trên eo cô về, nắm lấy hai tay của cô di chuyển đến đỉnh đầu của cô, khống chế cô, không cho cô có bất kỳ một cơ hội có thể phản kháng nào.
Thẩm Chanh muốn tránh thoát giam cầm của anh, nhưng sự thật chứng minh với cô, giữa đàn ông và phụ nữ khác biệt quá lớn.
Đặc biệt là ở trên mặt thể lực.
Cô tránh không được tay của anh, nghĩ muốn dùng chân phản kháng.
Thật không nghĩ đến, chân vừa mới có một chút động tác rất nhỏ, đã bị anh phát giác.
Trước khi chân của cô nâng lên, anh kịp thời dùng chân của anh ngăn chặn cô, không cho cô nhúc nhích được chút nào.
Vì thế liền có một hình ảnh như vậy....
Sofa bày ở trên ban công, người phụ nữ nằm trên ghế sa lon, người đàn ông áp ở trên thân người phụ nữ, mờ ám đến cực điểm.
"Ưm ...."
Bởi vì môi bị ngón tay của anh đè ép, Thẩm Chanh chỉ có thể miễn cưỡng phát ra âm thanh như vậy.
Tay bị anh nắm lấy, chân bị anh áp chế, bây giờ cô hoàn toàn ở thế hạ phong, không có bất kỳ khả năng đánh trả nào.
"Ưm!"
Cô lại phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Ngón tay của Thi Vực còn che ở trên môi của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó như trêu tức nheo con ngươi lại: "Bà xã, hiện tại anh cho em một cơ hội, nếu như em có thể dùng ba câu dỗ dành anh cao hứng, anh sẽ bỏ qua cho em."
Vừa dứt lời, tay của anh liền rời khỏi môi của cô.
"Nếu như em nói không thì sao?" Cô nói.
"Em có thể nói không, nhưng anh cũng có thể làm em biến chữ không thành không cần ...."
Khi hai chữ \'Không cần\' nói ra từ trong miệng Thi Vực, Thẩm Chanh liền cảm thấy hai chữ này là dùng ở thời gian gọi giường.
Đúng, chính là ՐêՈ Րỉ!
Không cần ....
A, không cần ....
Ông xã, không cần ....
Lúc trước khi cộng thêm \'A\' và \'ông xã\', cảm giác ՐêՈ Րỉ liền rõ ràng hơn.
"...."
Phúc hắc!
Thấy Thẩm Chanh không nói gì, khóe môi Thi Vực bỗng nhiên nâng lên chút ranh ma: "Anh không chỉ có thể làm cho em nói không cần, còn có thể làm cho em hô đến rất lớn tiếng ...."
Thẩm Chanh lạnh lùng liếc nhìn anh, "Chịu không nổi anh!"
Nghe tiếng, một tên con trai cười lưu manh: "Em là không chịu nổi anh ở trên giường, hay là chịu không nổi anh ở dưới giường?"
"...."
Cô hư hỏng như vậy, nhất định là bị người đàn ông này dạy.
"Hỏi em một lần nữa, dỗ dành hay không dỗ dành?"
Lại trở về trên đề tài mới vừa rồi.
"Dỗ dành ...."
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Anh đều đã buông lời tàn nhẫn, nếu cô còn không dỗ dành, nếu như không ngoài ý muốn, có lẽ sẽ bị anh hạ gục.
Bắt đầu làm làm làm, làm làm làm, không ngừng làm ....
Sau đó, không xuống giường được ....
Tối hôm qua làm nhiều lần như vậy, đã làm eo nhỏ của cô vất vả mà sinh bệnh, giờ nếu còn không tiết chế, về sau cô còn có thể trôi qua cuộc sống của người bình thường sao?
Nhức nhối.
Thấy người dưới thân vặn chặt lông mày, Thi Vực đưa tay vuốt vết hằn sâu trên trán cô ra, khóe môi, lộ ra một nụ cười bất cần đời.
Nụ cười của anh giống như là nha phiến, có thể làm cho người ta nghiện.
Cũng may lực ý chí của Thẩm Chanh đủ mạnh, vậy mới không có bị anh đầu độc.
Cô nhìn anh, giật giật môi: "Dỗ dành anh phải không?"
"Ừ."
"Nhất định phải ba câu sao?"
"Tùy em."
"Vậy em chỉ nói một câu."
"Hửm?"
"Anh nói cho em biết cái hộp đang ở đâu, em mặc quần áo bên trong cho anh xem."
Nghe được cô nói như vậy, Thi Vực ngược lại dâng lên mấy phần tình dục, nụ cười nơi khóe môi nhanh chóng lan tràn đến trên cả khuôn mặt, anh cười trầm thấp nói: "Sau khi mặc cho anh xem thì sao?"
"Vậy thì phải xem biểu hiện của anh rồi." Người phụ nữ nào đó cười xinh đẹp một tiếng, "Tâm tình tốt, cho anh ngủ một lần."
"Tâm tình không tốt thì sao?"
"Ngủ với anh một lần thôi ...."
"Được."
Thi Vực chống đỡ người dậy, lật người một cái, người đã bước xuống từ trên thân Thẩm Chanh, đứng vững vàng.
"Nhớ kỹ lời em đã nói."
Ném xuống những lời này, anh xoay người ra khỏi phòng.
Thẩm Chanh lấy tay xoa nhẹ иgự¢ một chút, lúc này mới đứng lên từ trên ghế sofa, rồi lập tức đứng dậy chạy đến cửa phòng, đóng cửa lại dựa vào phía trên, thở ra một hơi thật dài.
Nguyên tắc đâu?
Đi nơi nào rồi?
Buổi sáng còn nói muốn phân giường với anh, kết quả buổi tối lại đồng ý bồi anh ngủ, thật sự là tự làm tự chịu.
Không có gì tìm cái hộp làm chi?
Tìm cái hộp thì thôi đi, sao còn đến hỏi người đàn ông đó chứ?
Ngay tại lúc cô buồn bực không thôi, một trận tiếng bước chân trầm ổn vang lên, từ nhẹ đến nặng, càng ngày càng tiến sát, càng đi càng gần.
Két....
Ngay cả cửa lẫn người, đều bị người đàn ông bên ngoài cùng nhau đẩy ra.
Đợi đến lúc Thẩm Chanh phản ứng kịp muốn đi đóng cửa, đã muộn một bước, bởi vì Thi Vực đã bước vào.
Ở trên tay anh, cầm một cái hộp màu đen.
Thẩm Chanh liếc mắt nhìn trên tay anh....
Đúng rồi, buổi sáng nhìn thấy chính là cái hộp này.
Vốn đang đặt ở trong tủ quần áo, kết quả bị chuyển dời đến địa phương khác, thật sự khiến người ta không thể không suy nghĩ nhiều.
Thẩm Chanh đi qua, cầm cái hộp từ trong tay anh qua.
Thi Vực híp híp mắt, thuận tiện đóng cửa phòng, cánh tay dài duỗi ra, cửa bị anh khóa lại.
Xong rồi!
Khóa cửa, liền đại biểu cho cô trốn không thoát.
Mặc dù nói ngủ một lần không ૮ɦếƭ được, nhưng .... sẽ tổn hại âm khí nha!
Về sau nếu âm suy dương thịnh gì đó, lấy cái gì để cân bằng chứ?
Cô ngay cả nhìn cũng không nhìn Thi Vực, liền ôm cái hộp đi tới trên ban công, sau khi ngồi xuống ở trên ghế sofa, cô mới chậm rãi mở cái hộp ra.
Nội y ѕєχy báo vằn cuồng dã khiêu gợi, đồng phục y tá hấp dẫn quyến rũ, quân phục tình thú, không thiếu đi món nào!
Hơn nữa cách gấp và vị trí trưng bày cũng không có một chút thay đổi, buổi sáng thấy thế nào, bây giờ vẫn là thế đó.
Nói cách khác, cái hộp này dù bị anh mở ra, cũng không bị anh chạm qua ....
Vậy thì còn không sai biệt lắm.
Lúc Thẩm Chanh ngồi trên ghế sofa nhìn quần áo tình thú trong hộp, Thi Vực định vào phòng tắm tắm rửa.
Anh vừa đi tới phòng tắm, vừa cởi nút trên áo.
Sau khi ϲởí áօ ra, anh lại cỡi dây lưng hàng hiệu giữa quần....
Mà mặc kệ là quần áo hay là dây lưng anh cởi ra, đều bị anh tiện tay ném xuống đất.
Nơi anh đi qua, áo, dây lưng, quần .... Một mảnh mất trật tự.
Thẩm Chanh liếc nhìn những thứ trên sàn nhà, trong nháy mắt sáng tỏ.
Ám hiệu này quá rõ ràng rồi.
Là đang nhắc nhở cô, bảo cô chuẩn bị sẵn sàng, chờ anh tắm rửa đi ra, liền bắt đầu làm!
Trong phòng tắm vừa truyền ra tiếng nước chảy ào ào, Thẩm Chanh liền đứng dậy từ trên ghế sofa, nhẹ nhàng rón rén đi tới cửa phòng.
Trước mở khóa ra, sau liền nắm đồ vặn cửa nhẹ nhàng đè xuống.
Sau khi mở cửa phòng, cô đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, sau đó đi phòng trẻ cách vách.
Đã chín giờ, Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước đều đang ngủ, hơn nữa còn ngủ đến đặc biệt sâu.
Sau khi đi vào, Thẩm Chanh đuổi hết người giúp việc đi ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng.
Cô vốn không có ý định khóa cửa, nhưng do dự không ngừng, vẫn là cắn răng một cái, khóa lại.
Nằm ૮ɦếƭ dí ở bên cạnh hai tiểu bảo bối, lại nhớ ra cái gì đó, lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra chỉnh thành tĩnh âm.
Nắm điện thoại di động trong tay, cô dùng động tác nhẹ nhàng trở mình, đối diện với hai túi sữa nhỏ.
Rõ ràng hai tên nhóc kia đã ngủ, nhưng vẫn còn cười khanh khách.
Thỉnh thoảng còn có thể phát ra âm thanh rầm rì.
Thẩm Chanh nhếch nhếch môi.
Thật đáng yêu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc