Chọc Giận Bảo Bối - Chương 325

Tác giả: Hề Yên

"Rảnh rỗi khó chịu, muốn hẹn chú ra ngoài tâm sự."
Nghe cô nói như vậy, Tần Cận không khỏi cười ra tiếng: "Chị dâu, chị vẫn là tha cho em đi, nếu em trò chuyện với chị, Thi thiếu còn không xé xác em."
"Chú có phải đàn ông không." Thẩm Chanh nhíu mày, hơi không vui: "Nói sảng khoái đi, trò chuyện hay không trò chuyện."
"Trò chuyện."
Tần Cận là người hiểu biết, rất rõ ràng Thẩm Chanh tìm anh ta không chỉ đơn thuần vì nói chuyện phiếm, cho nên vui đùa thì vui đùa, lúc nghiêm túc thì vẫn nên nghiêm túc.
"Ừ, tối nay điện thoại liên lạc."
Cúp điện thoại, Thẩm Chanh tiếp tục công việc trong tay, trước khi tan việc xem xong hết phần hồ sơ nhân viên.
Ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, thấy đã qua giờ tan việc, cô thu dọn một chút liền rời khỏi phòng làm việc.
Trước khi vào thang máy, cô gửi cho Thi Vực một tin nhắn, nói cho anh biết cô có chuyện muốn đi trước, bảo anh không cần đến đón.
Thi Vực đang mở một hội nghị video, bởi vì điện thoại di động tắt máy, cho nên cũng không có nhìn thấy tin nhắn cô gửi tới.
Thẩm Chanh và Tần Cận hẹn tại quán cà phê, sau khi hai người đến quán cà phê, thoải mái tìm một vị trí gần cửa sổ.
Tần Cận gọi một ly cà phê, nhân tiện cũng gọi cho Thẩm Chanh một ly.
Phục vụ rất nhanh bưng cà phê tới, sau khi khách khách sáo sáo nói hai vị chậm dùng, liền xoay người đi phục vụ bàn khách khác.
Thẩm Chanh vừa dùng cái muỗng khuấy cà phê trong ly, vừa bỏ thêm đường và sữa vào bên trong, nhưng lại không có ý định muốn uống.
Tần Cận đốt một điếu thuốc hút một hơi, mắt liếc nhìn Thẩm Chanh ngồi ở đối diện anh, "Sao, chị dâu không thích uống cà phê?"
Tay đang khuấy cà phê dừng động tác lại, nhưng chỉ dừng một lát, lại tiếp tục khuấy.
"Chú và Cố Liên Thành, quen biết bao lâu rồi?"
Vừa khuấy cà phê, cô vừa hỏi.
Trước khi tới Tần Cận đã đoán được Thẩm Chanh hẹn anh hẳn là có mục đích, nhưng làm sao anh cũng không ngờ cô gặp anh lại là vì một Cố Liên Thành không liên quan.
Hơn nữa, một phụ nữ nhìn lãnh đạm với tất cả lại cảm thấy hứng thú với quan hệ của một người khác và một người phụ nữ, điểm ấy rất làm cho người khác không thể tưởng tượng nổi.
"Ba năm."
Ở trên chuyện này, Tần Cận không có một chút giấu diếm, sảng khoái nói cho Thẩm Chanh biết anh và Cố Liên Thành đã quen biết bao lâu.
Anh ngậm điếu thuốc lên miệng, trong lúc hít khói cũng phun khói từ trong miệng ra.
Mùi vị nồng đậm tràn ngập trong không khí, rất là sặc mũi.
Thẩm Chanh đưa tay đẩy cửa sổ nhỏ bên cạnh ra, lúc này khói mù mới vơi đi đôi chút.
Tần Cận thấy thế, dứt khoát bấm tắt thuốc.
Anh mở hai tay ngồi dựa vào trên ghế sofa, ung dung nhìn Thẩm Chanh, chờ câu nói sau của cô.
"Hai người các người từng có một chân?" Cô hỏi.
Tần Cận nghe tiếng, vẫn không nhịn được bật cười, một tác khuôn mặt tuấn dật tà khí, phối hợp với nụ cười như vậy có vẻ càng thêm hóng hách.
Anh ta ngồi thẳng lên dựa vào trên bàn, vạch nụ cười bên môi càng mở rộng thêm: "Chị dâu, chị nhìn ra chúng tôi léng phéng từ chỗ nào?"
Thẩm Chanh nghe tiếng, lông mày nhíu lại, có chút không tin tưởng hỏi: "Thật léng phéng?"
"Chị dâu nghĩ sao?"
Tần Cận nhìn cô cười, cười đến tác phong không đúng đắn lại phóng đãng, nhưng không có ý cho ra một đáp án rõ ràng.
Thẩm Chanh chẳng muốn nói nhảm nửa câu với anh, hơi híp mắt lại, nguy hiểm mở miệng: "Chú nói hay không?"
Tần Cận bưng cà phê trên bàn lên uống một ngụm, ngay sau đó giơ khóe môi lên, không nhanh không chậm lên tiếng: "Hẳn là nói như vậy, ba năm trước cô ta muốn léng phéng với em, nhưng bị em từ chối rồi. Cho nên nói, giữa chúng tôi cũng không có một chút quan hệ nào."
Anh ta nói xong, lại dừng lại, trong đôi mắt thăm sâu hiện lên một tia sáng trêu tức, "Sao chị dâu lại cảm thấy em giống như là một người đàn ông thấy phụ nữ liền không kiềm nén được chứ?"
Thẩm Chanh đang bưng tách lên chuẩn bị uống cà phê, sau khi nghe những lời này của anh ta, nhíu mày liếc nhìn anh ta một cái, "Có tin phun chú một mặt nước không."
"Tin." Tần Cận cười đến hóng hách, "Sự bạo lực của chị dâu không phải là người bình thường có thể chịu đựng được, em lại không chịu đựng nổi."
Cô bạo lực?
Thẩm Chanh không vui nhíu mày, "Con mắt nào của chú nhìn thấy tôi bạo lực?"
Tần Cận vẫn đang cười: "Nhìn cũng chưa nhìn thấy qua, nhưng .... em từng nghe qua."
Anh ta cố ý gia tăng giọng điệu ở hai chữ nghe qua cực kỳ nặng, như là đang ám chỉ gì đó.
Thẩm Chanh nhíu mày, "Hửm?"
Tần Cận ho nhẹ một tiếng, "Có người nói, mỗi lúc trời tối chị đều không cho anh ấy ngủ."
Thẩm Chanh: "...."
Cô không cho anh ngủ khi nào?
Không đợi Thẩm Chanh nói chuyện, Tần Cận lại bồi thêm một câu, "Hơn nữa còn nói, buổi sáng chị không cho anh ấy rời giường."
Thẩm Chanh: "...."
Cô thật muốn lôi người đàn ông đó tới hỏi một chút, đặc biệt sao là ai không để cho người ta ngủ, là ai làm cho ai không xuống giường được? !
Không biết xấu hổ!
"Chị dâu, chuyện này chị biết là được rồi, tuyệt đối đừng nói cho anh ấy biết em từng nói gì."
Anh ấy trong miệng Tần Cận, chỉ đương nhiên là Thi Vực.
Đều nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm, quả nhiên không giả, hai tên yêu nghiệt này, đáng lẽ nên chờ ngày bị thu phục!
Thẩm Chanh chẳng thèm để ý đến anh ta, nắm túi xách lên đứng dậy bước đi, sau khi đi ra một đoạn khoảng cách lại sực nhớ ra gì đó, quay đầu lại nhắc nhở Tần Cận: "Về sau cách Cố Liên Thành xa một chút, đừng để cho Diệp Tử khó chịu."
Nói xong, cũng không đợi Tần Cận đưa ra đáp lại, liền muốn bước ra quán cà phê.
Thông qua kính cửa sổ nhìn Thẩm Chanh lái xe đi, Tần Cận chậm rãi thu hồi tầm mắt, uống xong một ly cà phê, anh móc điện thoại từ trong túi quần ra.
Nghĩ đến từ tối hôm qua đến bây giờ, cô gái nhỏ trong nhà vẫn luôn rầu rĩ không vui, thậm chí chưa từng cười qua, không kiềm được vặn nhướng mày.
Ngón tay khớp xương rõ ràng khẽ chạm lên trên màn hình, rất nhanh liền soạn ra một tin nhắn: Đói không? Đói rồi thì anh trở về chở em đi ăn cơm.
Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động một lúc, cảm thấy có chút không ổn, vì vậy xóa đi hai chữ đói không.
Sau khi xóa bỏ, vẫn có chút do dự, suy đi nghĩ lại, lại xóa bỏ hai chữ đói rồi.
Vốn một câu rất bình thường, bị anh cắt giảm đến chỉ còn mỗi mấy chữ "Anh trở về chở em đi ăn cơm".
Cuối cùng, anh cứ như vậy gửi đi.
Diệp Tử vừa tỉnh ngủ, chợt nghe điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường phát ra âm thanh chấn động ong ong.
Cô trở mình, duỗi tay tìm kiếm điện thoại, nằm sấp trên giường mở màn hình khóa điện thoại, thấy là Tần Cận gởi tin nhắn tới, không kiềm được khẩn trương lên.
Cô cắn răng suy nghĩ kỹ rất lâu, cũng không có dũng khí mở ra.
Từ tối hôm qua đến bây giờ, trong đầu của cô vẫn luôn nhớ lại hình ảnh nhìn thấy ở trong bữa tiệc.
Người đàn ông tuấn mỹ, người phụ nữ hoàn mỹ như vẽ, hai người chuyện trò vui vẻ, đúng là rất xứng lứa vừa đôi.
Người phụ nữ kia đẹp như vậy, chỉ cần là đàn ông đều sẽ động tâm thôi.
Diệp Tử hung hăng cắn môi, rõ ràng không muốn nghĩ ngợi lung tung, nhưng không biết tại sao, cô chính là không khống chế nổi tư tưởng của mình, hết lần này tới lần khác đi suy đoán giữa hai người có cái gì hay không, hoặc có lẽ sẽ xảy ra một vài chuyện gì đó đúng không.
Làm sao vậy làm sao vậy, cô đây là làm sao...
Diệp Tử dùng tay siết chặc điện thoại, nắm đến cả đốt ngón tay cũng bắt đầu trắng bệch, nhưng vẫn không dám mở ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc