Chọc Giận Bảo Bối - Chương 320

Tác giả: Hề Yên

Thẩm Chanh đương nhiên biết anh không có bỏ thuốc.
Nhưng vấn đề ngu xuẩn vừa rồi thật sự là do cô hỏi, cho nên mặc kệ thế nào đều phải tìm một cái bậc thềm đi xuống.
"Anh muốn hôn em ôm em sờ em ngủ với em thì nói cho em biết một tiếng là được rồi, không cần bỏ thuốc phiền toái như vậy."
Thi Vực híp ánh mắt lại, chỉ còn mỗi một cái khe hở hẹp dài, cực kỳ nguy hiểm, nhưng anh lại cười khẽ một tiếng: "Bỏ thuốc và không bỏ thuốc có khác nhau rất lớn, không bỏ thuốc là anh hôn em ôm em sờ em ngủ với em, nhưng bỏ thuốc, là em ngược lại hôn anh ôm anh sờ anh ngủ với anh. Cho nên không hề có chút phiền toái."
"...."
Lúc này Thẩm Chanh đột nhiên ý thức được, sau khi sinh đứa nhỏ xong chỉ số thông minh trở nên thấp rồi.
Trước kia khẩu chiến với anh, coi như không thể toàn thắng, ít nhất cũng có thể bất phân thắng bại với anh.
Nhưng hiện tại lại có thể....
Không phản bác được!
Thấy cô không nói gì, Thi Vực giương khóe môi lên, không nhanh không chậm mở miệng, "Không uống?"
Anh ưu nhã đung đưa chất lỏng màu lam nhạt trong ly, một mùi R*ợ*u thanh u truyền ra, chui vào trong mũi Thẩm Chanh.
"Uống, sao không uống!"
Cô nói xong, trực tiếp đưa tay đoạt lấy cái ly trong tay anh, ngửa đầu liền uống một hớp lớn.
R*ợ*u không có vào trong miệng, lướt qua khoang miệng....
Mùi R*ợ*u rất cam thuần, sức R*ợ*u nóng rực, có thêm một chút trong veo, vị rất tốt.
Cô vừa uống xong một ngụm R*ợ*u, còn chưa kịp tan dư vị, bên tai liền vang lên giọng nói ảm ách lại nghiền ngẫm của một người đàn ông: "Có nếm được hương vị thuốc mê và thuốc thúc tình không?"
"...."
Thẩm Chanh liếc nhìn anh một cái, "Anh không có xem quảng cáo ư? Thuốc mê và thuốc thúc tình đều là vô sắc vô vị! Nếu có thể nếm được ra hương vị, còn bán ra ngoài được sao?"
Miệng Thi Vực chứa nụ cười nhạt, một lát sau, nụ cười lan tràn càng sâu.
Anh cúi đầu xuống, giữ tay đang cầm ly R*ợ*u của Thẩm Chanh, dùng tay nâng tay của cô lên trên, chất lỏng R*ợ*u liền thuận theo môi của anh chảy vào trong miệng.
Nhìn đến hành động này của anh, Thẩm Chanh cau lông mày lại, theo bản năng xê dịch sang bên cạnh.
Thi Vực lại nở nụ cười bởi vì động tác này của cô, sau khi nuốt R*ợ*u xuống, anh mới chậm rãi lên tiếng: "Sao, em cho rằng anh muốn dùng miệng đút em uống?"
"...."
Mẹ kiếp, người đàn ông này, nhất định biết đọc tâm!
Vừa rồi, cô quả thật từng cho rằng như vậy ....
Nhưng nghĩ như vậy cũng không thể hoàn toàn trách cô, ai bảo trước đây lúc nào anh cũng dùng cách miệng đối miệng tới đút cô ăn cái gì đó.
Đến cả lúc uống thuốc, anh cũng từng làm như vậy!
"Anh chỉ là muốn thử một chút, nhìn xem có thể nếm được hương vị hai loại thuốc đó không mà thôi, chưa từng nghĩ qua muốn dùng miệng đút em uống R*ợ*u." Thi Vực cúi người tới gần cô, nụ cười nơi khóe môi càng lưu manh hơn, "Bảo bối, sao tư tưởng của em không đơn thuần như vậy chứ."
Nhìn khuôn mặt tác phong cực kỳ không đúng đắn và bộ dạng bất cần đời đó ở khoảng cách gần, Thẩm Chanh tức giận đến nghiến răng.
Người không đơn thuần rõ ràng là anh, anh lại có thể nói ngược là cô có tư tưởng không đơn thuần.
Cô đưa tay chống đỡ ***g *** của anh, "Làm ơn tránh xa em đi, nếu không em sợ không khống chế nổi sẽ cắn anh."
"Cắn anh?" Anh nhếch môi, lấy tay của cô ra tiếp tục tiến gần sát cô, giọng nói sâu lắng mang theo hương vị đầu độc người: "Nếu như cắn miệng anh, có thể để cho em cắn, hơn nữa em muốn cắn thế nào cũng được."
"Lưu manh!"
"Ừ, làm lưu manh thật ra cũng không tồi, muốn làm cái gì thì làm cái đó." Thi Vực nói xong, nghiêng thân trực tiếp đè cô Dưới *** thể, cúi đầu, dùng cằm cọ sát mặt của cô, ngay sau đó chậm rãi chuyển qua bên tai của cô, thấp giọng nói: "Cho em một cơ hội lựa chọn, cắn hay là không cắn?"
"Oa...."
Đúng lúc đó, trên lầu truyền đến một tiếng khóc oa oa.
Trước đó, mỗi một lần đứa nhỏ khóc, Thẩm Chanh đều hy vọng có thể trấn an, dỗ dành tốt bọn nhỏ trong thời gian ngắn nhất.
Thế nhưng lần này, cô lại có thể động ý niệm mẹ kế mới có thể động ở trong đầu, hy vọng tiếng khóc đừng có ngừng.
"Oa!"
"Oa ...."
Không biết là Tiểu Thiên Tước khóc trước hay là Tiểu Ngạo Tước khóc trước, vừa khóc hai tiếng, đứa còn lại liền bị hoảng sợ khóc lên.
Tận lực bồi thêm một trận tiếng khóc tê tâm liệt phế: "Oa! Oa oa ...."
Thẩm Chanh ngước mắt nhìn người đàn ông đặt ở trên người cô, có thâm ý liếc qua trên lầu, "Con trai anh khóc rồi."
Đột nhiên bị quấy rầy hứng thú, con ngươi Thi Vực lập tức nguy hiểm nhíu lại: "Để bọn chúng khóc."
Thẩm Chanh nghe tiếng không vui: "Con trai là anh bảo em sinh, hiện tại sinh, anh liền tính để bọn nhỏ tự sinh tự diệt à?"
"Tự sinh tự diệt?" Thi Vực lạnh lùng liếc nhìn cô, trong con ngươi thoáng hiện ra lệ khí lúc sáng lúc tối, dường như rất không thích bốn chữ này.
"Chẳng lẽ không phải?" Thẩm Chanh tuyệt không sợ hãi nhìn thẳng anh.
"...."
Người phụ nữ này, chẳng lẽ không biết mỗi lúc trời tối anh muốn đi nhìn hai tên nhóc đó bao nhiêu lần sao? Không biết mỗi ngày trước khi đi công ty anh đều muốn đi qua nhìn bọn chúng trước ư? Không biết mỗi ngày về nhà chuyện đầu tiên anh làm cũng là đi xem bọn chúng hả?
Anh đột nhiên lấy tay chống đỡ người dậy, nhìn cũng không nhìn cô nữa, đứng dậy bước đi.
Tức giận tới đột ngột như vậy, làm cho không người nào có thể thích ứng kịp.
Lúc Thẩm Chanh lên lầu, hai túi sữa nhỏ đã không còn khóc nữa.
Rón ra rón rén đẩy cửa phòng trẻ ra, muốn xem xem bọn nhỏ là đang Pu' sữa, hay là đã được dỗ ngủ rồi.
Nhưng cửa phòng vừa mở ra, cô liền dừng ở bên ngoài.
Trong phòng, Thi Vực đang mỗi tay ôm một đứa bé đi tới đi lui cạnh cửa sổ, động tác nhẹ nhàng chậm chạp an ủi hai tiểu bảo bối trong ***.
Trên mặt của anh không có không kiên nhẫn, cũng không có lạnh lùng, mà là tràn đầy nhu tình và yêu thương cưng chìu.
Nghĩ đến câu nói "Để cho bọn chúng khóc" vừa rồi của anh, Thẩm Chanh không khỏi khơi gợi khóe môi lên.
Cô yên lặng đứng ở ngoài cửa, nhìn ba người cha con bên trong, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.
Người đàn ông này, sao đành lòng để cho con trai của mình tự sinh tự diệt.
"Đi vào."
Ánh mắt quét đến bóng dáng ngoài cửa, Thi Vực lạnh lùng lên tiếng.
Nghe tiếng, Thẩm Chanh liền đẩy cửa đi vào.
Cô đi đến trước mặt Thi Vực, đưa tay ôm một tiểu bảo bối từ trong *** anh, thấy anh lạnh mặt, cô chủ động nhích tới gần trước mặt anh, "Vẫn chưa nguôi giận?"
"Không có."
Thi Vực ngoài miệng nói không có, nhưng vẻ mặt hờ hững đến cực điểm này của anh lại như đang nói: Anh rất tức giận!
"Thôi mà." Thẩm Chanh lại nhích lại gần trên người anh, vừa dỗ đứa nhỏ trong ***, vừa dỗ dành đứa lớn trước mặt: "Cùng lắm thì, về sau em không nói như vậy nữa."
Cuối cùng ánh mắt lạnh chìm có vài phần hòa hoãn, anh liếc nhìn cô, môi mỏng nhẹ động, "Lần này không so đo với em, lần sau nếu để cho anh nghe được bốn chữ tự sinh tự diệt, đại gia anh sẽ làm em ba ngày không xuống giường được."
Thẩm Chanh: "...."
Người đàn ông này, ngay cả lúc tức giận cũng có thể không đứng đắn như vậy.
Cô thua rồi.
"Dạ, thưa ngài, em biết sai rồi."
Tuy có bất mãn, nhưng phối hợp thì vẫn nên phối hợp.
Thi Vực thu vài phần hơi lạnh trong mắt về, thản nhiên mở miệng: "Không tiếp nhận xin lỗi trên lời nói."
Thẩm Chanh nghe tiếng, cũng không có tức giận, kéo môi cười cười: "Được, buổi tối em bồi thường thịt."
Thi Vực ừ một tiếng: "Vậy thì còn không sai biệt lắm."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc