Chọc Giận Bảo Bối - Chương 308

Tác giả: Hề Yên

"Chẳng lẽ anh không cảm thấy buồn cười?"
Thẩm Chanh ngừng tiếng cười, vẫn cười tươi như hoa như trước, môi thoa son môi màu đỏ khẽ nâng lên, trong gợi cảm lại mang theo vài phần hương vị quyến rũ.
Hầu kết Thi Vực động một chút, đáy mắt nhanh chóng phủ lên một tầng nóng bỏng.
Anh đột nhiên buông tay P0'p ở trên cằm cô ra, đưa tay sửa sang lại ống tay áo chỉnh tề không có một chút nếp nhăn, hờ hững mở miệng, "Em không có gì muốn hỏi anh?"
Thẩm Chanh dựa vào trên bàn R*ợ*u bên cạnh, dùng ngón tay suông dài vuốt vuốt ly đế cao trên bàn, liếc xéo Thi Vực, "Anh chỉ chuyện gì?"
"Thi Khả Nhi."
Anh đáp.
Thẩm Chanh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ ly R*ợ*u, "Không phải em ấy mới vừa nói ư, em ấy là con gái của bác cả anh, cũng là em họ của anh."
"Con bé là con nuôi."
Lúc nói câu này, Thi Vực trấn định tự nhiên, vẻ mặt trên mặt không có chút thay đổi nào, dường như đang nói một chuyện không có quan hệ gì với mình.
Con nuôi?
Ngón tay gõ trên ly dừng lại.
"Nhưng giữa con bé và anh, là có một loại liên hệ máu mủ."
Lời Thi Khả Nhi vừa mới nói, Thẩm Chanh còn nhớ rất rõ ràng, lúc nghe được Thi Vực nói đến chuyện này, cô chỉ chỉ dùng cách tự thuật lặp lại câu nói kia một lần nữa.
Thi Vực liếc mắt nhìn về hướng khác, sau đó mới không nhanh không chậm lên tiếng: "Bởi vì con bé cùng không biết chuyện này."
Thẩm Chanh nghe tiếng, không khỏi cười, "Nếu em ấy không biết chuyện này, vậy dễ xử lý hơn rồi. Ít nhất tính đến hiện tại, em ấy không có động đậy một chút tâm tư không đứng đắn với anh. Mà trước khi em ấy không biết mình là con nuôi, càng tuyệt đối sẽ không sinh ra chút gì với anh."
Thi Vực híp híp mắt, lúc nhìn cô, trong mắt có thêm một chút khen ngợi.
Một lát sau, anh bất giác giương môi lên, "Rất thông minh."
Thẩm Chanh đứng lên, đưa tay ôm cổ của anh, nhón chân lên tiến đến bên tai anh, thấp giọng nói: "Nếu em không thông minh, có thể làm được người phụ nữ của anh sao?"
Cô dừng một chút, lại nói: "Em biết anh nói cho em biết chuyện của Thi Khả Nhi, là vì muốn cho em thêm một chút lòng đề phòng."
Thi Vực dùng cái trán chống đỡ trán của cô, cười như không cười, "Ừm?"
Thẩm Chanh lại là trực tiếp bỏ qua chữ ừm nói ra từ trong miệng anh kia, nói tiếp: "Em thừa nhận Thi Khả Nhi là một cô gái rất đặc biệt, cũng không phủ nhận cô ta là một người phụ nữ rất ưu tú, nhưng vậy thì thế nào chứ?"
Ngay cả đệ nhất mỹ nhân Cố Liên Thành của thành Đô đứng ở trước mặt anh mà anh cũng không chịu liếc mắt nhìn thêm, huống chi chỉ là một Thi Khả Nhi.
Anh có thể có tình cảm với cô ta, nhưng đó nhất định là tình anh em.
Hơn nữa, nếu như một người đàn ông thật sự muốn thay lòng, không phải tùy tùy tiện tiện là có thể giữ chân hoặc là xoay chuyển.
Là của mình, mặc kệ thế nào anh ta đều sẽ chạy không thoát.
Không phải của mình, luôn có một ngày sẽ vụng trộm lẻn đi.
"Thẩm Chanh Tử, em có biết anh thích nhất điểm gì của em không?"
Bên tai, vang lên giọng nói sâu lắng của anh.
Anh hỏi vấn đề này có chút đột ngột, khiến Thẩm Chanh không thể nào nghĩ ra, cô ngước mắt nhìn anh, "Gì?"
Thi Vực dùng tay bưng lấy mặt của cô, nhìn cô hồi lâu, mới mím động môi mỏng: "Cao ngạo của em, tự tin của em, bộ dạng không ai bì nổi này của em."
Thẩm Chanh nhíu mày, "Chỉ những thứ này? Không còn gì nữa?"
Anh gật đầu, "Có."
"Hả?"
Anh khẽ cười, "Tính xấu của em, và mỗi một tật xấu trên người của em."
Thích tính xấu của em, và mỗi một tật xấu trên người của em.
Lúc Thẩm Chanh nghe được, đây cũng là một lời tỏ tình duy mỹ.
Tới gần 12h, trên cơ bản khách mời tham gia buổi tiệc đều đã đến đông đủ, Tôn Nham và Tô San cũng tới, duy chỉ có Tần Cận và Diệp Tử là chậm chạp chưa tới.
Lúc này Thẩm Chanh mới gọi điện thoại cho Diệp Tử.
"Mỹ nhân, xin lỗi nha, em, cái kia .... Vừa rồi ở trên đường tới quần áo bị rách..."
Điện thoại vừa tiếp thông, Diệp Tử liền hoảng hốt vội mở miệng giải thích, giọng nói nghe còn hơi ngượng.
Tuy rằng Thẩm Chanh muốn biết tại sao quần áo của cô nhóc lại rách, nhưng lo ngại sắp đến giờ cơm, cũng không có hỏi nhiều, "Rách cũng không sao, bảo Tần Cận phủ áo khoác của anh ta cho em, đến chỗ chị rồi chị tìm bộ mới cho em."
Trong điện thoại di động lập tức truyền đến giọng nói của Diệp Tử: "Không cần không cần, hiện tại tụi em đã quay đầu trở về thay quần áo, không đến nửa tiếng là có thể tới nhà của chị."
Thẩm Chanh chần chờ một chút, sau đó ừ một tiếng, "Vậy các người lái xe cẩn thận một chút."
"Dạ vâng!"
Cúp điện thoại, Diệp Tử nắm di động thở phào một hơi.
Ở trên người cô còn quấn áo khoác tây trang của Tần Cận, bởi vì thời tiết quá nóng, Tần Cận cố ý chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp nhất, để cô thoải mái một chút.
Diệp Tử quay đầu nhìn gò má Tần Cận, nhỏ giọng hỏi, "Chúng ta thật sự phải về tiệm bán quần áo để thay quần áo ư?"
Tần Cận nhìn không chớp mắt lái xe, ngón tay suông dài để ở trên tay lái, động tác ưu nhã đánh tay lái, sau khi lái xe qua một chỗ ngoặt, anh mới động môi một chút: "Đổi."
Một chữ đơn giản, lại mang theo khí phách khiến người ta không dám kháng cự.
Diệp Tử có chút do dự, "Quần áo mới mua có thể đổi ba lần, nhưng mà .... Sở dĩ bộ đồ trên người em bị rách, không phải bởi vì vấn đề chất lượng, mà là do con người tạo nên. Đổi như vậy, có phải là có chút dọa người không?"
Cuối cùng Tần Cận nghiêng mắt nhìn cô một cái, "Không đi đổi, vậy em muốn mặc bộ đó lên trên người để càng mất mặt trước nhiều người hơn ư?"
"Gì chứ ...." Diệp Tử bĩu môi.
Cô chỉ là cảm thấy không cần thiết tới tiệm bán quần áo mới đi ςướק vào hồi sáng mà thôi.
Hơn nữa đã muộn rất lâu rồi, buổi tiệc đã tiến hành được một nửa, quần áo có đẹp hau không hẳn là cũng không có người chú ý, như vậy còn không bằng về nhà tùy tiện đổi một bộ quần áo.
"Về sau không cho phép ăn đồ ngọt."
Tần Cận lần nữa dời tầm mắt dời về phía trước, lại đột nhiên nói một câu không quan hệ gì nhau đó,
"Hả?" Diệp Tử có chút ngây ngốc, "Tại sao không thể ăn đồ ngọt?"
"Bởi vì em quá béo rồi."
Tần Cận nói xong, trên mặt còn lộ ra chút vẻ mặt ghét bỏ.
Diệp Tử vừa nghe nói như thế, lập tức gấp đỏ mặt: "Em mới không có béo!"
Cô mới 45 kg, béo chỗ nào!
"Quần áo cũng căng rách rồi mà còn nói không mập?" Tần Cận dựng thẳng mày kiếm lên, lạnh mặt nói: "Từ hôm nay trở đi tịch thu toàn bộ đồ ăn vặt của em, chocolate, khoai tây chiên, kẹo que, donut gì đó, đều không cho phép ăn."
Diệp Tử không vui bĩu môi, "Quần áo rõ ràng là bị anh xé rách, sao anh lại nói là em căng rách...."
Dù cô béo, cũng không thể béo đến trên *** nha.
Nếu *** có thể căng rách quần áo, vậy cần phải béo bao nhiêu mới làm được?
Tần Cận thả chậm tốc độ xe, quay đầu, con ngươi nguy hiểm nhíu lại: "Anh chẳng qua chỉ là sờ soạng em một chút, xé quần áo em khi nào hả?"
"Không chỉ một chút đâu!" Khuôn mặt nhỏ của Diệp Tử đỏ lên uốn nắn, "Vừa rồi anh rõ ràng sờ soạng bên dưới của em bảy lần, bên trái ba lần, bên phải bốn lần...."
Tần Cận đen mặt: "...."
Anh sờ cô, cô lại có thể đếm lấy? Hơn nữa còn nhớ bên nào nhiều bên nào ít?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc