Chọc Giận Bảo Bối - Chương 307

Tác giả: Hề Yên

Diệp Cẩn đi, Thẩm Chanh mới cẩn thận quan sát cô gái trước mặt một chút.
Một đầu tóc màu nâu đậm, đoạn thời gian gần đây lưu hành tóc cuốn lê hoa nhất, giữ lại không khí của biển.
Trên mặt cô ta trang điểm trang nhã, kẻ một đường rất nhỏ từ đuôi mắt đến nơi khóe mắt rồi hơi hướng lên, khiến trang điểm vốn nhạt tăng thêm vài phần sức sống, nhìn có vẻ rất đẹp.
Cô ta mặc một bộ lễ phục thấp cổ màu đỏ, cổ áo chạy đến vị trí phía dưới xương đòn vai, không tính là bảo thủ nhưng cũng không lộ liễu, vừa đúng.
Chiều cao khoảng 1m67, tỉ lệ dáng người rất tốt.
"Chào chị dâu, em là Thi Khả Nhi." Đối diện với ánh mắt của Thẩm Chanh, Thi Khả Nhi hào phóng chỉ chỉ người đàn ông vẻ mặt lạnh nhạt đứng bên cạnh, giới thiệu nói: "Em là em của anh ấy, em họ. Nói đơn giản, ba em là bác cả của anh ấy, cha của anh ấy là chú nhỏ của em, có liên hệ máu mủ."
Cô ta nói rất trực tiếp, câu nói đầu tiên giải thích rõ quan hệ với Thi Vực.
Đương nhiên, bình thường chỉ có phụ nữ thông minh mới sẽ làm như vậy.
Bởi vì cô ta không muốn gây thù hằn, không muốn bị người hiểu lầm, cho nên sẽ không chọn thừa nước ***c thả câu.
Ấn tượng đầu tiên cô ta cho Thẩm Chanh chỉ là số thông minh cao, EQ cũng cao.
Cô gái như vậy, nếu như trở thành một kẻ địch, liền không thể khinh thường.
"Ừ, chị là Thẩm Chanh."
Thẩm Chanh nhẹ gợi khóe môi lên, chậm rãi phun ra mấy chữ.
Đối với Thi Khả Nhi, cô cũng không ghét.
Thi Vực híp híp mắt, thuận tay thả ly R*ợ*u trong tay ở trên bàn R*ợ*u bên cạnh, đưa tay kéo vai Thẩm Chanh qua, mới nhìn về phía Thi Khả Nhi, lạnh lùng mở miệng: "Có chuyện, chờ lát nữa trò chuyện."
Nghe anh nói như vậy, Thi Khả Nhi không vui: "Đã rất lâu không gặp, vừa gặp mặt anh liền vội vã muốn đi. Cũng không biết uống ly R*ợ*u với em gái anh!"
"Cầm lấy đi."
Lời của Thi Khả Nhi vừa mới rơi xuống, Thi Vực liền bưng một ly R*ợ*u từ bên cạnh đưa cho cô ta, lạnh lùng nói: "Bưng một ly R*ợ*u cho em là thì có thể, nhưng chuyện uống R*ợ*u với em, em tốt nhất nghĩ cũng đừng nghĩ. Ngoại trừ vợ của anh, anh không uống R*ợ*u với người phụ nữ khác."
"Anh ấy không uống với em, chị uống với em."
Thẩm Chanh lấy tay đẩy tay anh nắm trên vai cô ra, xoay người bưng từ trên bàn R*ợ*u một ly R*ợ*u trái cây chạm ly R*ợ*u của Thi Khả Nhi một chút.
"Vẫn là chị dâu tốt."
Thi Khả Nhi dùng ánh mắt phàn nàn liếc nhìn Thi Vực, mới giơ ly R*ợ*u lên chủ động đi cụng ly với Thẩm Chanh, "Lần đầu tiên gặp mặt, chị dâu chúng ta cùng uống sảng khoái đi."
Nói xong, cô ta ngửa đầu một hơi uống cạn sạch R*ợ*u trong ly.
Mà Thẩm Chanh vừa nâng ly R*ợ*u đến bên miệng, người đàn ông bá đạo bên cạnh liền đưa tay đoạt lấy ly R*ợ*u trong tay cô.
Anh bưng ly R*ợ*u đi ***ng ly không trong tay Thi Khả Nhi một chút, không nói không rằng, trực tiếp uống hết cả ly R*ợ*u.
Mới vừa rồi còn nói không uống R*ợ*u với phụ nữ khác ngoại trừ vợ của mình, chớp mắt liền không có nguyên tắc.
Về phần loại tình huống không có nguyên tắc này, dường như chỉ có thể phát sinh ở trên người Thẩm Chanh.
Bởi vì không muốn để cho cô uống R*ợ*u, cho nên Thi Vực thay cô uống hết ly R*ợ*u.
Nhưng Thẩm Chanh lại không vui.
"...."
R*ợ*u trái cây mà thôi, cũng không cho cô ***ng vào!
"Thi tiên sinh, em cảm thấy tình huống thân thể bây giờ của em rất tốt, mấy thứ sâm banh và R*ợ*u trái cây, có thể uống một chút."
Tóm lại, Thẩm Chanh không muốn bỏ qua bất kỳ một cơ hội có thể uống R*ợ*u nào, mặc kệ là trường hợp nào.
Thi Vực nghe tiếng, lạnh lùng mà cường thế phun ra một câu: "Không thể."
Ở trước mặt người khác gọi anh là tiên sinh, còn muốn uống R*ợ*u?
Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Đáng tiếc Thẩm Chanh không biết cái ý nghĩ này của anh, nếu biết, cô liền sẽ nũng nịu gọi anh một tiếng ông xã, liền có thể lấy được thứ cô muốn.
"Anh quá bá đạo rồi, ngày như hôm nay mà anh lại có thể không cho phép chị dâu em uống R*ợ*u? Chẳng lẽ anh không biết có thể ngửi được mùi R*ợ*u nhưng lại không thể uống là một loại dày vò ư?"
Thi Khả Nhi nói một hơi xong, lại nghe thấy Thi Vực sâu kín nói một câu: "Cho nên?"
"Cho nên anh không nên cố chấp như thế, phụ nữ phải có sở thích của mình mới có thể càng sống càng xinh đẹp, chị dâu muốn làm gì anh liền để cho chị ấy làm đi, uống một chút R*ợ*u mà thôi, cũng sẽ không thật sự tổn thương thân thể."
"Sau đó?" Thi Vực từ chối cho ý kiến nhìn cô ta, làm ra một bộ dáng lười nhác.
"Sau đó anh nói ngươi tối nay anh là muốn ngủ giường hay là ngủ sofa, nếu muốn ngủ giường, thì đừng can thiệp chị dâu của em. Nếu muốn ngủ sofa, vậy anh cứ tiếp tục khống chế chị dâu em đi, dù sao em đây, sẽ ở bên cạnh cười ha ha..."
Lợi hại.
Nghe Thi Khả Nhi nói xong, Thẩm Chanh chỉ nghĩ ra từ này để hình dung.
Một người tích chữ như vàng va chạm với một người xuất khẩu thành thơ, quả thực là đặc sắc!
Hơn nữa có thể nghĩ đến chuyện ngủ giường và ngủ sofa như vậy, chắc hẳn thật không phải là một kiểu người đơn giản.
"Chị dâu chị nói gì đi?"
Thi Khả Nhi chuyển dời tầm mắt đến trên người Thẩm Chanh, lúc hỏi cô lời này, còn cố ý chuyển ánh mắt cho cô.
Thẩm Chanh hiểu ý, lại lạnh nhạt nói một câu: "Dù thế nào đi nữa anh ấy ngủ sofa cũng đã ngủ quen rồi, ngủ thêm mấy đêm cũng không sao."
Thi Vực: "...."
Hai phụ nữ một sân khấu, còn hát đến thật sự tốt như vậy.
"À, như vậy sao ...."
Thi Khả Nhi ý vị thâm trường nhìn sang, thấy nét mặt của anh vẫn không có thay đổi gì, ý tứ không muốn thỏa hiệp, vì vậy lại bồi thêm một câu: "Chị dâu, lúc anh của em ngủ sofa, chị nhớ khóa chặt cửa và cửa sổ, nếu không ngủ đến nửa đêm anh ấy sẽ phá cửa hoặc là leo cửa sổ vào phòng gì đó, chị dâu chị sẽ thua lỗ lớn."
"Thi Khả Nhi."
Ánh mắt lạnh như băng bắn thẳng đến trên mặt Thi Khả Nhi, giọng nói sâu lắng, mang theo cảm xúc uy hiếp rõ ràng.
"Hả em ở đây."
Thi Khả Nhi đầu tiên là đáp lại một tiếng, sau đó lui về bên cạnh Thẩm Chanh, nghiêng thân qua để cho Thẩm Chanh che chắn nửa bên tầm mắt của cô, tránh đi tầm mắt sắc bén đó, nói: "Có lời gì anh cứ nói, em nghe đây."
Không biết nói sao, Thẩm Chanh cảm giác màn này có chút buồn cười.
Bình thường người đàn ông này đều là một bộ dáng cao cao tại thượng, ai thấy anh cũng sẽ tự giác tránh lui ba mét, về cơ bản nào giờ chưa ai dám đối nghịch qua với anh.
Thế nhưng Thi Khả Nhi này, từng câu từng chữ đều có thể chọc vào chỗ hiểm của người ta.
Cô liếc mắt nhìn trên mặt Thi Vực một cái, thấy gương mặt của anh lạnh lẽo, muốn bộc phát, liền đưa tay khẽ đẩy Thi Khả Nhi bên người một phát.
Thi Khả Nhi cũng là một người hiểu biết, cười nói câu: "Chị dâu, em đi chào hỏi với những người khác trước, đợi lát nữa đến hẹn chị uống R*ợ*u."
Cô nhóc cố ý nói hai chữ uống R*ợ*u đến rất nặng, giống như là đang gây hấn với Thi Vực.
Thẩm Chanh nhếch nhếch môi, "Ừ, đi đi."
Lúc này Thi Khả Nhi mới xoay người muốn đi, nhưng vừa đi ra hai bước, chợt nghe đến phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng đến cực điểm: "Em dám đến hẹn cô ấy uống R*ợ*u thử xem."
Uy hiếp, đây là uy hiếp trần trụi!
Nhưng Thi Khả Nhi lại không sợ uy hiếp này, quay đầu lại nhìn Thi Vực, cười nói: "Cho tới bây giờ em gái của anh là người nói được thì làm được, chờ đi, một lát nữa đến."
Nói xong, xoay người rời đi.
"Phốc!"
Thi Khả Nhi vừa rời đi, Thẩm Chanh liền nhịn không được bật cười.
Nhưng cô vừa mới cười ra tiếng, đã bị người đàn ông bên cạnh duỗi tay nắm lấy cằm, khuôn mặt tuấn tú nguy hiểm tới gần cô, "Rất buồn cười?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc