Chọc Giận Bảo Bối - Chương 289

Tác giả: Hề Yên

"Hoa này thật là xinh đẹp."
Thẩm Chanh cảm thấy, ở trước mặt người đàn ông này, thuận theo chính là biểu hiện tốt nhất.
Khen hoa xinh đẹp, chẳng khác nào khen người tặng hoa.
Thi Vực chậm rãi cầm lấy dụng cụ mở chai, động tác ưu nhã mở nắp chai Stuttgart này ra, rót vào bên trong ly một chút R*ợ*u.
Anh bưng ly R*ợ*u lên, nhẹ nhàng lắc lư, liếc xéo Thẩm Chanh ngồi ở đối diện, có thâm ý liếc nhìn bó hoa kia, sâu kín mở miệng: "Thích không?"
"Thích!"
Trong nháy mắt cô gái nhỏ kiêu ngạo nào đó không còn nguyên tắc, không kịp suy nghĩ liền thốt ra.
Thi Vực chậm rãi đứng dậy, nghiêng thân tới gần cô, chậm rãi dời ly R*ợ*u từ dưới mũi cô đi, hạ thấp giọng nói: "Thích hoa hơn, hay là thích anh hơn?"
Thẩm Chanh: "...."
Phúc hắc!
Dùng R*ợ*u đến quyến rũ cô!
"Anh đoán em nhất định thích cái này hơn."
Không đợi Thẩm Chanh mở miệng nói chuyện, Thi Vực liền đưa ly R*ợ*u tới bên môi, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch chất lỏng trong ly.
Uống xong, anh dùng đầu lưỡi quyến rũ *** qua khóe môi, mờ ám cười nhẹ: "Mùi vị không tệ."
Đều nói người thích uống R*ợ*u là mèo, xưa nay mèo luôn tham lam, nhìn thấy con mồi, sẽ liều lĩnh duỗi móng vuốt sắc bén ra, hoặc là lộ ra hàm răng bén nhọn, hung hăng cắn.
Mà Thẩm Chanh, vừa đúng chính là loại này.
Đối với thứ R*ợ*u này, cô đã sớm nghiện, giống như đàn ông ***, một khi nghiện sẽ rất khó từ bỏ.
"Cho em uống một ngụm."
Cô nhìn chằm chằm cái ly trong tay Thi Vực, nhìn bên trong chỉ còn lại một chút chất lỏng, tham ăn không thôi.
Đối với phản ứng của cô, Thi Vực dường như rất hài lòng.
Anh câu môi, dùng ngón tay suông dài chỉ chỉ gò má của mình, ý bảo Thẩm Chanh phải bày tỏ trước.
Thẩm Chanh khẽ híp hai mắt, giọng điệu mang theo vài phần ý vị thương lượng: "Hôn một cái, uống một ngụm?"
Cô mới không cần làm buôn bán lỗ vốn!
Người đàn ông này, là một con hồ ly phúc hắc, cho nên ở trước khi hôn, nhất định phải đàm phán với anh mới được.
Thi Vực ừ một tiếng, nhấn mạnh một lần nữa: "Hôn một cái, uống một ngụm."
"Nói lời giữ lời?"
"Ừ, giữ lời."
"Vậy được." Thẩm Chanh nói xong, nhón chân lên tiến tới, chủ động hôn một cái ở trên mặt anh.
Thi Vực cười tùy ý, tiện tay đưa ly R*ợ*u trong tay cho cô, mấp máy môi , "Cầm lấy uống."
Thẩm Chanh nhận cái ly, lập tức đưa tay đi lấy bình R*ợ*u, nhưng tay mới vừa chạm vào thân chai, đã bị bàn tay ấm áp bắt lấy.
Động tác trên tay bị ép dừng lại, cô quay đầu nhìn anh, "Sao vậy?"
"Không thế nào." Thi Vực nheo con ngươi lại, đầy thâm ý liếc nhìn ly R*ợ*u trên tay cô, môi động: "Trong ly còn có R*ợ*u, uống trước rồi nói."
Thẩm Chanh sửng sốt, sau đó giơ ly lên cho anh xem, "Cái này cũng gọi là R*ợ*u?"
Một giọt, bên trong chỉ có một giọt thôi!
Cô không có nhìn lầm, thực sự chỉ có một giọt chất lỏng, một giọt R*ợ*u!
Ngón tay suông dài gõ có tiết tấu ở trên ly R*ợ*u, khóe môi anh vẽ ra một độ cong hết sức xinh đẹp: "Ừ, chẳng lẽ em cảm thấy đây không phải là R*ợ*u?"
"Là R*ợ*u không sai, nhưng đây thật sự là một ngụm ư?"
Một ngụm R*ợ*u của cô, ít nhất phải nửa ly được không!
Hiện tại để cho cô uống một giọt là ý tứ gì?
"Anh nói có là có." Thi Vực dùng tay chế trụ ly R*ợ*u trong tay cô, chậm rãi siết chặt, "Nếu em ngại ít, không muốn uống, vậy thì thôi đi."
Anh nói xong, liền muốn đoạt ly R*ợ*u lại.
Nhưng phản ứng của Thẩm Chanh cũng rất nhanh, một tay đẩy tay của anh ra, nâng ly R*ợ*u lên bảo vệ.
"Em muốn Uống....uố...ng!"
Uống một giọt, thì một giọt!
Nhìn Thẩm Chanh ngửa đầu ngậm một chút chất lỏng trong ly vào trong miệng, cuối cùng còn không biết đủ *** lấy một vòng ở trên miệng ly, nụ cười bên môi Thi Vực không khỏi mở rộng thêm.
Lần nữa duỗi tay chỉ chỉ gò má của mình, dụ dỗ nói: "Lại hôn một cái, thỏa mãn em."
Thẩm Chanh liếc nhìn anh, đưa tay đặt mạnh cái ly tới trên bàn cơm: "Xin lỗi, đột nhiên không muốn uống nữa."
Thi Vực cười như không cười nhìn cô, đột nhiên, cầm mở chai R*ợ*u rót chút R*ợ*u vào trong cái ly trống không kia, đại khái khoảng một ngụm.
"Uống."
Anh trầm thấp phun ra một chữ, sau đó đưa tay đẩy ly R*ợ*u tới trước mặt Thẩm Chanh.
Đây là điển hình đánh người một cái tát, sau đó thưởng một miếng mứt táo.
Nhưng táo này đủ ngọt đủ mỹ vị, trong nháy mắt phá hủy năng lực tự kiềm chế của Thẩm Chanh.
Bưng ly R*ợ*u lên, uống một ngụm sạch sẽ R*ợ*u trong ly.
Hương vị, thật tốt.
Cô tham lam dư vị R*ợ*u trong miệng, bộ dạng hương vị đến tận xương, đặc biệt thỏa mãn.
Sau khi ăn cơm xong, hai người cùng quay về phòng ngủ trên lầu, bởi vì uống R*ợ*u, tâm trạng Thẩm Chanh dường như rất tốt, khóe môi vẫn luôn câu môi cười.
Xưa nay Thi Vực không hề thấy cô cười như vậy, đường cong khóe môi cô nhàn nhạt rõ ràng, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng giảo hoạt, lười biếng giống như con mèo, khiến người ta hận không thể dụi cô vào trong xương cốt.
Thẩm Chanh đưa tay đâm đâm ***g *** Thi Vực, gõ nhè nhẹ vài cái, "Sau này không cho phép mang R*ợ*u tới quyến rũ em."
"Ừ." Thi Vực bắt lấy tay làm xằng làm bậy ở trên ***g *** của mình, nắm ở lòng bàn tay kéo đến bên môi, để đầu ngón tay lạnh buốt của Thẩm Chanh dán ở trên cánh môi của mình, "Em ngoan, anh liền không quyến rũ em."
Lúc anh nói chuyện, mỗi lần môi động một chút liền phớt qua đầu ngón tay của Thẩm Chanh, một trận dòng điện truyền đến từ ngón tay của cô đến trong lòng, cô cảm giác hô hấp của mình có chút khó khăn.
Thi Vực lại tiến sát vào một chút, Thẩm Chanh thậm chí có thể nhìn thấy cái bóng của mình ở trong mắt anh, còn có nhiệt độ nóng bỏng nơi đáy mắt anh, trong đầu đột nhiên trống không một giây.
"Anh đi tắm rửa, chờ anh." Thi Vực buông cô ra, trực tiếp đứng lên.
Nhìn anh vào phòng tắm, rốt cuộc sức nóng trong đầu Thẩm Chanh cũng giảm xuống một chút.
Cô cắn môi, không biết tại sao, lúc nào cô cũng sẽ vô thức bị người đàn ông đó đầu độc.
Suy nghĩ hồi lâu, cũng nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao.
Thi Vực tắm rửa xong đi ra từ phòng tắm, vừa lau tóc, vừa mặc lung tung áo choàng tắm lên người mình, khóe môi khẽ giơ lên, tâm trạng dường như rất tốt.
Nhưng khi tầm mắt của anh càn quét ở trên giường lớn này, nụ cười của anh liền cứng ngắc ở bờ môi.
Thẩm Chanh nằm ở trên giường, hai đứa bé đặt ở một trái một phải, cô một lát điểm cái lỗ mũi này một chút, một lát nữa lại sờ sờ khuôn mặt nhỏ kia, đôi mắt vui mừng cong thành hình trăng non, trong miệng không ngừng có tiếng cười tràn ra.
Thi Vực vặn lông mày lại, sắc mặt lập tức chìm xuống, sau khi im lặng đứng đó một lúc lâu liền mím chặt môi đi đến cạnh giường.
Anh chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Thẩm Chanh, liền cúi người bế Tiểu Ngạo Tước lên, vòng qua bên kia giường đặt Tiểu Thiên Tước ở bên cạnh.
Hai túi sữa nhỏ được để cùng một chỗ, tò mò nhìn đối phương, đều cố gắng đưa tay của mình lên mặt đối phương sờ soạng.
Cử động của Tiểu Ngạo Tước muốn nhanh hơn Tiểu Thiên Tước một chút, thằng bé tình cờ bắt được tay Tiểu Thiên Tước, một phát liền nhét vào trong miệng của mình.
Chậc chậc, ***.
Khoảng cách giữa Thẩm Chanh và hai đứa nhỏ, thoáng đã bị kéo xa.
Giường trong phòng ngủ của bọn họ rất lớn, khoảng ba mét rộng, đừng nói là nằm hai người, dù nhiều hơn mấy người nữa cũng không thành vấn đề.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc