Chọc Giận Bảo Bối - Chương 281

Tác giả: Hề Yên

Tô San rất nhanh trả lời một câu: "Quỷ mới nghe anh giải thích!"
Lúc Tôn Nham gửi tin nhắn cho cô lần nữa, hệ thống nhắc nhở: Gửi thất bại.
Hiển nhiên, anh bị kéo vào sổ đen rồi.
Nện một đấm ở trên tay lái, phát ra một trận tiếng còi chói tai.
Tôn Nham buồn bực một hồi lâu, mới khởi động xe một lần nữa, lái ra cửa chính biệt thự.
Trong tổ phim, Tô San đang trang điểm phát tính khí nhỏ, vốn định đóng một màn vào lúc mười giờ rưỡi, bị cô đẩy xuống buổi trưa.
Thời gian gần đây, Tô San vinh quang tột đỉnh.
Không chỉ bởi vì cô chuyển loại hình thành công, cũng bởi vì cô mới nhận quay mấy bộ phim truyền hình, vừa chiếu lên liền lấy được lượng view cực kỳ cao, ở trong cái đài truyền hình lớn, vẫn luôn xếp ở vị trí thứ nhất.
Trước đó, Tô San chỉ có một chút lượng xem của phái nam thiếu não.
Mà lý do những phần thiếu nào đó thích chỉ có một: Vóc người đẹp.
Nhưng sau khi mấy bộ phim công chiếu, không ít người qua đường chuyển đen, trong lúc trợ giúp Tô San tẩy trắng, còn khen cô lên tận trời.
Nói cô không chỉ dáng người xinh đẹp, diễn xuất còn hạng nhất.
Có truyền thông đưa tin Tô San thích tỏ dáng vẻ là ngôi sao lớn, dẫn đến oanh tạc của đám người trên mạng.
"Trong đầu tiểu biên ông đều là tương hồ sao? Chị San chúng tôi trêu ông hay là chọc giận ông, phát tính khí ai không biết, ông có cần dùng ba chữ ngôi sao lớn để hình dung không? Ngu x!"
"Ngôi sao lớn thì thế nào? Có thể có bản lĩnh ngôi sao mới có thể tỏ vẻ ngôi sao lớn được không!"
Loại đề tài như vậy, ít nhất mấy vạn tin, tất cả đều đứng ở phía Tô San cố tình chê bai truyền thông.
Có thể nghĩ được, năng lực tẩy trắng của Tô San mạnh bao nhiêu.
"Chị San, bên ngoài có vị họ Thẩm nói muốn gặp chị, thái độ đặc biệt không tốt, có muốn bảo nhân viên đuổi cô ta đi không?" Trợ lý đi vào từ bên ngoài, bộ mặt hậm hực khó chịu: "Người nọ thật sự quá kiêu ngạo rồi!"
Tô San nghe tiếng, lập tức nhíu mày, "Là phụ nữ?"
Trợ lý gật gật đầu, nhìn có vẻ còn có chút buồn bực: "Đúng vậy, chính là phụ nữ, dáng dấp ngược lại thật không tệ, nhưng tính tình quá xấu."
Phụ nữ họ Thẩm, phách lối, tính tình xấu, Tô San có thể nghĩ đến chỉ có một.
"Dựa vào cô mà cũng dám đuổi cô ấy?"
Trợ lý sững sờ một chút, "Chị San, sao lại không thể chọc đến cô ta?"
Tô San lườm cô ta một cái: "Chỗ cô làm việc là của người đàn ông cô ấy, chỗ dưới chân cô đứng là của người đàn ông cô ấy, tiền lương cô cầm là của người đàn ông cô ấy cho, cô nói cô chọc nổi cô ấy hay không?"
Trợ lý ngây ngẩn: "Cô ta.... Cô ta lợi hại như vậy sao ...."
Tô San chẳng thèm để ý cô ta, đứng dậy đi thẳng ra khỏi phòng trang điểm.
Trợ lý đứng tại chỗ, sửng sốt một lúc lâu mới nghĩ đến dò hỏi nhân viên bên cạnh: "Công ty điện ảnh và truyền hình chỗ chị San là ai mở? Bộ phim này, là ai đầu tư?"
Nhân viên công tác rất nghiêm túc trả lời: "Thi Vực."
Trợ lý hoảng hồn, "Thi Vực?"
"Ừ."
"Vậy, vậy...."
Trợ lý lắp bắp vậy hơn nửa ngày, ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói nên lời.
Nghĩ đến thái độ vừa rồi khi đối mặt với nhân vật lớn đó, cô ta liền cảm thấy lòng bàn chân phát lạnh, trái tim sợ hãi.
Cô ta đắc tội, lại có thể là người phụ nữ của Thi Vực!
Thi Vực, đây chính là Diêm La mặt lạnh trong truyền thuyết!
Đắc tội người của anh ta, ૮ɦếƭ.
Vậy kết cục đắc tội với phụ nữ của anh ta thì sao, có phải là sống không bằng ૮ɦếƭ không....
Sắc mặt trợ lý trắng bệch, trên đầu toát ra một lớp mồ hôi rịn dày đặc, ngay cả hai chân cũng có chút như nhũn ra.
Bên cạnh có người nhìn thấy bộ dạng này của cô ta, tốt bụng nhắc nhở câu: "Đi ra ngoài nói lời xin lỗi đi, nếu không cô không đảm đương nổi hậu quả đâu. Dù sao, đó cũng là người phụ nữ của Thi Vực."
Lúc này, trong studio đang quay một trận trọng tâm chính.
Lần diễn này vốn là hai nữ ngã vào bể bơi, cố ý giả bộ như ngâm nước, sau khi nam chủ đi qua, cứu cô từ trong nước lên.
Kết quả nữ hai vừa rơi xuống nước, nam chủ còn chưa kịp ra ngoài, một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng và quần jean màu xám tro, tư thái lười biếng nằm ngồi xuống ở trên ghế trước bể bơi.
Bộ dáng như vậy, ngược lại còn có mấy phần thoải mái.
"Sao, xảy ra chuyện gì?"
Đạo diễn là một người béo mập hơn bốn mươi, mặt đầy bóng loáng, còn có chút cà lăm.
Nhân viên công tác bên cạnh đầu tiên là xem bảng sắp xếp diễn viên một chút, lại kiểm tra kịch bản một chút, phát hiện người tới không phải diễn viên trong tổ phim.
Sau khi khiếu nại vài câu với đạo diễn, lập tức tiến lên oanh tạc người.
"Tôi nói cô là xảy ra chuyện gì? Studio là nơi mà cô có thể xông vào loạn sao? Cô có biết chậm trễ chúng tôi quay chụp tổn thất bao nhiêu không? Cô cũng xứng nằm cái ghế này ư? Ngồi dậy ngồi dậy ngồi dậy, đi nhanh lên!"
Bởi vì bình thường cũng hay phát sinh chuyện như vậy, cho nên thái độ nhân viên công tác đương nhiên không tốt chút nào.
Thẩm Chanh nửa nằm ở trên ghế dựa, nhắm mắt lại, coi như không nghe thấy lời anh ta.
Nhân viên công tác sầm mặt: "Ôi chao tôi nói như này, sao cô nghe không hiểu tiếng người vậy chứ? Cô còn không đứng dậy thì tôi sẽ tìm người mang cô đi ra ngoài đó!"
Anh ta vừa dứt lời, Thẩm Chanh liền chậm rãi mở mắt, lạnh nhạt lướt mắt nhìn anh ta, "Ngồi một chút thì thế nào?"
"Ngồi một chút thì thế nào? Nơi này cũng không phải là nơi mà cô có thể ngồi! Không thấy đang quay phim ư? Cô đoạt hết phần diễn, còn muốn diễn viên chúng tôi làm gì?"
"Vậy thì đừng làm gì nữa."
Người có thể nói ra những lời này đương nhiên đến như vậy, chắc hẳn cũng chỉ có Thẩm đại mỹ nhân thôi.
"...."
Nhân viên công tác bị cô làm nghẹn họng một chút, tự biết nhiều lời vô dụng, dứt khoát gọi mấy bảo vệ đến, làm cho bọn họ trực tiếp mang người đi.
Ngay tại lúc mấy bảo vệ định động thủ, Tô San vội vàng đi tới, kịp thời cản bọn họ lại.
Cô ta nhỏ giọng nói nói mấy câu với nhân viên công tác, sắc mặt nhân viên công tác lập tức thay đổi.
Anh ta nơm nớp lo sợ liếc nhìn Thẩm Chanh, cuống quít chạy đến trước mặt đạo diễn, chuyển đạt lời Tô San đã nói cho ông ta.
Vẻ mặt đạo diễn lập tức ngưng trọng lên, ngay lập tức ý bảo tất cả mọi người đều tránh đi.
Mấy người diễn viên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không có hỏi nhiều, ở dưới sự an bài của nhân viên công tác, thay đổi một sân bãi khác.
Tô San ngồi xuống ở bên cạnh Thẩm Chanh, quay đầu liếc cô một cái, cười: "Thẩm đại mỹ nhân, cô thật đúng là biết chơi."
Thẩm Chanh liếc nhìn cô, hơi nhếch khóe môi lên: "Tôi rất biết chơi, cũng là biết chơi với cô. Không tệ lắm, xoay chuyển loại hình rất thành công."
"Tôi chuyển loại hình, còn không phải bởi vì một câu của cô."
"Hửm?"
"Tại sao phụ nữ phải tự biến mình thành chật vật như vậy."
Thẩm Chanh cười cười, không nói thêm gì nữa.
Tô San là người thông minh, biết cô đến đây không phải chỉ vì nói hai câu này với cô, liền hỏi cô, "Tìm tôi có việc gì?"
Thẩm Chanh ừ một tiếng, nói: "Rút lui khỏi giới giải trí đi."
Tô San nghe tiếng, không nhịn được cười, cười đến yêu mị khôn cùng: "Tại sao?"
"Bởi vì giới giải trí là một địa phương dơ dáy bẩn thỉu."
"Dơ dáy bẩn thỉu không phải là chỉ toilet ư?"
"Giới giải trí chính là toilet."
Tô San thu hồi tầm mắt im lặng trong chốc lát, mới quay đầu nhìn về phía Thẩm Chanh, nói một chữ: "Được."
Thẩm Chanh sững sờ, "Sảng khoái như vậy?"
"Thẩm đại mỹ nhân đã lên tiếng, tôi có thể không sảng khoái sao? Hơn nữa giới giải trí quỷ quái này, tôi đã sớm không muốn ngốc nữa! Chẳng qua là xưa nay, không tìm được một cái cớ thích hợp mà thôi. Hơn nữa điểm quan trọng nhất là trong lòng có người, không muốn lại có quá nhiều dây dưa với đàn ông khác nữa."
Thẩm Chanh cười khẽ: "Tôn Nham không chọn lầm người."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc