Chọc Giận Bảo Bối - Chương 279

Tác giả: Hề Yên

"Cháu xem cháu đi, tuổi còn trẻ lại là một nhà thiết kế cao nhất Nam Ngạn, có bao nhiêu tác phẩm nổi tiếng xuất ra từ tay của cháu? Chính là một ngôi sao sáng chói, không ai sánh kịp. Nam Ngạn phát triển càng lúc càng lớn, địa vị cháu ở Nam Ngạn cũng sẽ càng ngày càng cao. Dì nhớ cháu hẳn còn không biết, nửa tháng trước, Tiểu Vực bỏ ra mười ba triệu thu mua Nam Ngạn. Nói cách khác, hiện tại thằng bé đã tiếp quản lãnh đạo Nam Ngạn, đã trở thành ông chủ lớn phía sau màn."
Nghe lời của Diệp Cẩn, lông mày Cố Liên Thành càng nhíu chặt hơn, "Dì nhỏ, dì nói thật sao?"
Diệp Cẩn gật gật đầu: "Chuyện này là Diệu Quang chính miệng nói cho dì biết, nhất định không phải giả. Hơn nữa lúc ấy Diệu Quang còn cùng cạnh tranh lãnh đạo Nam Ngạn với Thi Vực, nhưng sau đó bởi vì có chút nguyên nhân, Diệu Quang không thể thành công nắm bắt công ty này."
Cố Liên Thành khẽ rũ mắt xuống, suy tư nửa phút, mới chậm rãi mở miệng: "Nói cách khác, về sau cháu sẽ thường hay nhìn thấy anh ấy trong công ty."
"Đúng vậy. Thằng bé vừa tiếp nhận Nam Ngạn, rất nhiều chuyện đều cần nó đích thân đi trấn giữ. Mặc dù bên Đế Cảnh là phần chính, nhưng nó đã nuôi dưỡng không ít tâm phúc và người tài ba, dù không có nó tự mình tọa trấn, công ty cũng có thể hoạt động theo lẽ thường."
Vì xếp Cố Liên Thành vào bên cạnh Thi Vực, Diệp Cẩn uổng phí thời gian một buổi tối dặn dò nhiều chuyện.
Theo Thi Diệu Quang lâu như vậy, cô ta ít nhiều gì cũng sẽ phải lây nhiễm được một chút.
Trên chính trị, làm ăn kinh doanh, cô ta chỉ cần hao chút tâm tư thì vẫn có thể suy nghĩ thông suốt.
"Liên Thành, cháu nghe dì nhỏ một câu, đàn ông tốt nhất định phải nắm chặt, nếu không tương lai hiểu ra thì cháu sẽ hối hận. Cháu xem dì chính là một ví dụ điển hình nhất, ban đầu làm thư ký đã làm ba năm, thích Diệu Quang cũng thích ba năm. Trong ba năm dì chưa từng có một chút vượt qua, chỉ lặng lẽ canh giữ ở bên cạnh ông ấy. Sau đó hai người vợ chồng bọn họ chia tay, dì liền đi vào trong lòng của ông ấy."
Cố Liên Thành không nói thêm lời nào.
Diệp Cẩn thấy thế, cúi đầu bỏ thêm một khối đường, một khối đá vào trong tách trên bàn, mới đẩy cái tách tới trước mặt Cố Liên Thành: "Cháu thích gì, người dì nhỏ ta đây rõ ràng nhất."
Không biết qua bao lâu, Cố Liên Thành mới bưng cà phê lên uống một ngụm.
"Vậy thì cứ thử xem."
Cuối cùng, cô ta vẫn gật đầu.
Lãnh đạo Nam Ngạn, tòa cao ốc thương mại nào đó nằm ở phía nam thành Đô.
Tòa cao ốc cũng có mười hai tầng, không giống với tòa nhà khác, tầng trệt của nó chọn dùng thiết kế chính là hình thoi, độc đáo khác biệt.
Đây là một công ty thiết kế châu báu, trước kia vẫn luôn bình thản không có gì lạ, không bị người chú ý, thậm chí có thể nói là một công ty bình thường nhất trong giới.
Sau đó bỏ số tiền lớn thuê Cố Liên Thành gia nhập, lấy danh tiếng xinh đẹp bậc nhất thành Đô đến công ty làm tuyên truyền, khiến công ty dần dần nổi tiếng, được người quen thuộc.
Cũng bắt đầu có không ít xí nghiệp lớn trong và ngoài nước hợp tác với Nam Ngạn, vì vậy quy mô công ty càng lúc càng lớn, buôn bán vẫn không ngừng mở rộng, ngắn ngủn ba năm liền từ một công ty không được coi trọng trở thành vòi nước lão đại trong giới thiết kế đá quý.
Sau đó, Cố Liên Thành tự tay thiết kế một nhẫn kim cương duy mỹ hàm chứa tình ý, gọi là ngôi sao sáng chói.
Ý nghĩa là: Dùng tên của anh, đeo ở ngón giữa của em, cả đời làm bạn, một đời sáng chói.
Cái nhẫn này chỉ vừa ra, dẫn tới oanh động cực kỳ lớn, không chỉ là bởi vì ý nghĩa duy mỹ của nó, càng bởi vì thiết kế của nó là độc nhất vô nhị.
Cái nhẫn này, lúc cắt ra mới dừng lại, là một chiếc nhẫn duy nhất có thể dễ dàng đeo lên nhưng không thể tháo xuống.
Chẳng qua chỉ là nửa tháng, ngôi sao sáng chói đã được tăng đến giá trên trời, giá trị hơn một ngàn vạn.
Mà Cố Liên Thành, cũng vì thiết kế hoàn mỹ này mà nổi tiếng toàn bộ thế giới, trong một đêm, rung thân trở thành nhà thiết kế đẳng cấp!
Lúc ấy có rất nhiều người cùng ngạnh muốn xài giá cao đào cô ta đi, nhưng đều bị cô ta nhã nhặn từ chối từng cái một.
Cũng bởi vì như vậy, Nam Ngạn mới thu nạp càng nhiều người tài ba của giới thiết kế lần lượt gia nhập, khiến đoàn đội vốn bạc nhược yếu kém trở nên rất cường đại, căn cơ mạnh mẽ mà ổn định.
Về phần tại sao Thi Vực bỏ cổ phiếu tiềm năng này vào trong túi, vậy thì không ai biết được.
Bởi vì chỉ cần là anh muốn, cho tới bây giờ sẽ không có chuyện không có được.
Tầng mười hai, trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Thi Vực và Tần Cận ngồi ở cửa sổ sát đất, chia ra đốt một điếu thuốc, quan sát nhìn từ trên cao xuống cả thành phố phồn hoa.
Vị trí này tọa lạc vô cùng tốt, tầm mắt, ánh sáng, có thể nói là không bị một chút ảnh hưởng nào.
Điếu thuốc trên tay Thi Vực cháy hơn phân nửa, anh dùng ngón tay ưu nhã vẫy khói thuốc, khói thuốc rơi xuống trên sàn nhà đá cẩm thạch màu đen sáng người, lại bị gió cuốn đi toàn bộ.
Tần Cận đưa tay hút một hơi thuốc, hít phần lớn khói thuốc vào trong phổi, lại phun một chút khói thuốc ra từ trong mũi.
"Cho chị dâu bao nhiêu?"
Tần Cận quay đầu nhìn anh, đột ngột hỏi một câu như vậy.
Thi Vực đưa tay Ϧóþ tắt đầu thuốc lá ở trong gạt tàn thuốc, khẽ hé mắt, nói năng có khí phách phun ra hai chữ: "Toàn bộ."
Tần Cận dùng sức hút một hơi thuốc, ngửa đầu phun ra một vòng khói, "Toàn bộ cổ phần cộng lại tổng cộng mười ba triệu, anh ngay cả suy xét cũng không suy xét chút nào sao?"
Thi Vực ừ một tiếng: "Cho cô ấy, đừng nói là mười ba triệu, dù là toàn bộ gia sản của tôi, cũng sẽ không có một chút do dự."
Tần Cận đổi vị trí suy nghĩ một chút, sau đó cười nói câu: "Đúng vậy."
Hiện tại dù bảo anh ta cho Diệp Tử toàn bộ tài sản, anh ta cũng sẽ không do dự.
Đối với người phụ nữ mình yêu, có cái gì là không thể cho.
Thi Vực đứng dậy từ trên ghế sofa, đi đến trước tủ rượu bên cạnh, lấy từ bên trong ra một chai rượu đỏ, lại lấy ra hai ly rượu, sau khi mở chai, rót rượu vào trong ly.
Chính anh bưng một ly lên, lại đưa cho Tần Cận một ly, mới ngồi xuống ở trên ghế sofa, ung dung thưởng thức rượu.
"Nhìn ra, hàng năm Nam Ngạn sẽ có hai đến ba triệu doanh thu, nói cách khác không cần vài năm nữa, chị dâu chính là phú bà danh xứng với thực rồi."
Tần Cận đung đưa ly rượu, chất lỏng trong ly ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống toát lên màu đỏ tươi sáng bóng, mùi rượu ngọt thuần tràn ngập ở trong không gian rộng lớn này.
Đối với trêu chọc của Tần Cận, Thi Vực từ chối cho ý kiến: "Phụ nữ của tôi, ngày đầu tiên ở cùng tôi đã là một phú bà rồi."
Tần Cận cười sảng lãng một tiếng: "Mặc dù nói như vậy không sai, nhưng tình huống hiện tại và làm phụ nữ của anh không giống nhau. Chuyện anh chuyển tất cả cổ phần Nam Ngạn tới dưới tên chị dâu, nhân viên nội bộ công ty rất nhanh biết được. Đến lúc đó nếu có gì mặt trắng nhỏ, mặt trắng lớn quấn lên chị dâu, anh chịu được."
Thi Vực hớp một ngụm rượu đỏ, môi mỏng giương nhẹ: "Ai dám."
"Phụ nữ xinh đẹp như chị dâu vậy, không biết có bao nhiêu đàn ông đều dòm ngó chị ấy, tôi nghĩ anh, cứ nuôi nhốt chị ấy trong nhà, không cho chị ấy tiếp xúc bất kỳ người đàn ông nào ngoại trừ mình ra."
Thi Vực liếc anh ta một cái, dửng dưng nói: "Tham muốn chiếm hữu của đàn ông không thể quá mạnh mẽ."
Tần Cận: "Những lời này phù hợp dùng trên người của anh?"
"Sao lại không thích hợp?"
"Người ngay cả dấm chua của con trai mình cũng ăn, vậy mà còn nói với người khác là tham muốn chiếm hữu của đàn ông không thể quá mạnh mẽ?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc