Chọc Giận Bảo Bối - Chương 278

Tác giả: Hề Yên

Khi Thẩm Chanh tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Trước khi cô tỉnh lại, Thi Vực đã ra cửa.
Bởi vì bức màn màu tối ngăn cách ánh sáng khép chặt, trong phòng một mảnh tăm tối.
Cô lục lọi mở đèn lên, trong nháy mắt ngọn đèn màu vàng óng lắp đầy đầy không gian rộng lớn này.
Bỗng chốc không quen, cô nhắm hai mắt lại.
Lại nằm một hồi, cô trở mình, sau đó mở mắt.
Đột nhiên, liếc về hộp đồ đặt trên tủ đầu giường.
Lấy tay chống giường ngồi dậy, chuyển đến bên giường, cầm cái hộp nhỏ này qua.
Bao tránh thai loại bạc hà?
Khó trách tối hôm qua cô lại cảm thấy mát lạnh!
Hóa ra là đeo bao mùi hương này ư?
Nhưng, anh mua thứ này khi nào?
Thẩm Chanh đang nghĩ ngợi, điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô nhíu nhíu mày, thả bao tránh thai đến trong ngăn kéo bên giường, mới lấy di động qua xem.
Là một mã số xa lạ.
Ngón tay xẹt qua ở trên màn hình, điện thoại tiếp thông.
"Thẩm tiểu thư chào cô, xin lỗi quấy rầy cô một phút. Tôi là nhân viên tiệm ảnh cưới danh nhân quốc tế, xin hỏi hôm nay cô có thời gian rãnh không? Phòng thiết kế của chúng tôi, đã dựa theo số đo thân hình của cô làm xong hai bộ trang phục, hy vọng cô có thể dành chút thời gian tới đây thử quần áo xem có vừa người không."
Thẩm Chanh nghe tiếng, ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo ở trên tường.
Chín giờ mười lăm phút.
"Ừ, mười giờ tôi tới."
"Vâng Thẩm tiểu thư, chúng tôi sẽ sắp xếp tốt cho cô trước khi cô đến, sẽ không chậm trễ thời gian của cô quá lâu."
Thẩm Chanh thuận miệng đáp lại một tiếng, liền cúp điện thoại.
Vén chăn lên muốn rời giường, mới phát hiện mình lại *** lỏa thể, cũng không mặc gì!
Ở dưới người cô, còn đè lên một cái khăn tắm.
Khăn tắm hiển nhiên là bởi vì lúc cô ngủ không an phận, rơi xuống từ trên người cô.
Hôm qua lúc trời tối, lúc cô đang tắm thì ngủ thiếp đi...
Sau đó, bị người bế lên.
Lại sau đó, trên người được ai đó quấn một cái khăn tắm.
Cuối cùng, bị người ôm lên giường.
Lúc ngủ mơ mơ màng màng, hình như cô còn chủ động dựa vào trên thân người đàn ông đó, ôm lấy cổ của anh nói một câu.
Khụ!
Câu nói kia, có lẽ là: "Ông xã, em còn muốn ...."
Cuối cùng rốt cuộc có được muốn hay không thì không rõ lắm, bởi vì cô thật sự là quá mệt.
Cô xoay người xuống giường, đi chân trần xuống đất, ngồi xổm ở bên cạnh mở ngăn kéo ra, lần nữa lấy hộp bao tránh thai kia ra.
Nhìn thấy trên hộp viết mười bao, cô vươn tay mở hộp ra, đổ các bao còn lại xuống giường.
Một, hai, ba cái,.... Sáu, bảy ....
Sau khi đếm xong, cô lại đếm một lần nữa, nhưng vẫn chỉ có bảy!
Dù tối hôm qua thật sự lại làm lần nữa, vậy chỉ có thể là tám cái, mà không phải bảy nha.
Chẳng lẽ lại làm thêm hai lần?
Không thể nào không thể nào, cô nhất định không có đói khát như vậy.
Đúng lúc đó, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, sau đó truyền đến giọng nói người giúp việc: "Thiếu phu nhân, thiếu gia căn dặn chúng tôi hầm canh bổ cho cô, là bưng lên cho cô, hay là tự cô xuống lầu uống?"
Thẩm Chanh vươn tay bỏ từng bao về trong hộp, mới hỏi câu: "Canh bổ gì?"
Người giúp việc đáp: "Canh bổ âm bổ dương."
Thẩm Chanh: "...."
Bổ âm bổ dương?
"Đưa cho chó ăn!"
Người giúp việc nghe tiếng sững sờ một chút, do dự mở miệng: "Nhưng mà ...."
"Bảo cô cầm cho chó ăn thì cô cầm cho chó ăn."
Cô cũng không thiếu âm, uống canh bổ làm gì?
"Thiếu phu nhân, biệt thự chúng ta không có chó."
"Cầm lấy cho chó hoang."
"Vâng."
Nhìn cửa phòng tắm đóng lại, khóe môi Thi Vực giương lên một nụ cười quyến rũ.
Anh đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, đốt một ***, sau khi hít vài hơi, lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại.
Điện thoại rất nhanh tiếp thông, anh lạnh lùng mở miệng: "Đưa một hộp BCS tránh thai tới đây."
Đầu kia điện thoại, khóe môi Tôn Nham co rút một trận: "Ông chủ, hiện tại đã ba giờ sáng, tôi đi đâu mua BCS gì đó chứ? Hơn nữa tôi vừa xuống máy bay, còn chưa tới một tiếng, ngài không thể thương xót để cho tôi bổ sung giấc ngủ một chút sao?"
"Cho chú mười phút."
Thi Vực nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Mới vừa rồi Tôn Nham còn khốn khổ muốn ૮ɦếƭ, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, đứng lên từ trên giường, dùng tốc độ cực nhanh mặc quần áo tử tế ra ngoài.
Lái xe đi vài siêu thị quen thuộc, nhưng tất cả đều không còn buôn bán.
Cuối cùng, anh đến một tiệm đồ dùng tình thú tự phục vụ mua một hộp BCS tránh thai vị bạc hà.
Anh vốn cho rằng loại vật này cùng lắm trị giá một vài chục đồng, không ngờ hộp BCS tránh thai này tốn 3308 đồng của anh!
Đi ra từ tiệm đồ dùng tình thú, anh cầm áo mưa quan sát một hồi lâu.
Trên đó viết, mười BCS.
Một áo mưa, trị giá 308.
Chẳng lẽ đeo đồ chơi này sẽ kéo dài hơn?
Tôn Nham nghĩ, lại xuống xe lần nữa, vào tiệm đồ dùng tình thú mua thêm một hộp áo mưa cùng loại.
Lúc đưa áo mưa đến biệt thự, thời gian vừa vặn, Thi Vực quy định mười phút, không nhiều hơn một phút, cũng không ít đi một phút.
Sau khi lên lầu, Tôn Nham gõ cửa: "Ông chủ, BCS tránh thai ngài muốn đến rồi."
Thi Vực bấm tắt ***, sải bước lớn qua mở cửa phòng.
Nhận BCS tránh thai từ trên tay Tôn Nham, lạnh lùng ném ra một câu: "Chú có thể đi rồi."
Tôn Nham: "...."
Không có một câu cảm ơn luôn sao?
Quá không hiền hậu rồi!
Thi Vực liếc anh một cái, muốn đóng cửa.
"Chờ một chút..."
Tôn Nham đưa tay chống cửa, ho sặc hai tiếng, mới hỏi: "Ông chủ, có phải vật này dùng rất tốt không?"
Thi Vực sa sầm mặt, ánh mắt dần thay đổi.
Sau đó ....
Ầm!
Cửa phòng chợt đóng lại, khiến cho Tôn Nham lui về phía sau mấy bước.
Tôn Nham buồn bực liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, xoay người vội vàng đi xuống lầu, lái xe ra khỏi biệt thự.
Trong phòng tắm.
Thẩm Chanh còn đang ngâm trong bồn tắm, cánh hoa hồng trôi lơ lửng ở trên mặt nước, tản ra mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Đầu tiên cô dùng xà phòng tắm rửa thân thể một lần, lại dùng sữa tắm tắm một lần nữa.
Sau khi tắm xong, liền bắt đầu cảm thấy rất căng thẳng ....
Lại có thể còn muốn khẩn trương hơn lần đầu tiên.
Ngâm một hồi lâu, cô mới ngồi dậy từ trong nước, cầm một khăn tắm sạch sẽ lau sạch nước trên người, quấn lên thân thể.
Sau khi mè nheo ở phòng tắm thêm mười mấy phút, cô mới mở cửa đi ra ngoài.
"A!"
Chân của cô vừa mới đặt ra ngoài phòng tắm, trên lưng liền thêm một bàn tay ấm áp.
Sau đó, cả người cô đã bị bế lên.
Cô theo bản năng lấy tay ôm cổ người đàn ông, lại không nhịn được sợ hãi thốt lên.
Thi Vực bế cô đến trên giường, trực tiếp ép xuống.
Tay Thẩm Chanh chống đỡ ở trước *** của anh, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, "Trước để em chuẩn bị sẵn sàng ...."
Thi Vực lại không cho cô một cơ hội chuẩn bị nào, cúi đầu, hôn lên môi cô.
Lần này, càng thêm kịch liệt hơn trước, đầu lưỡi của anh chặt chẽ chế trụ cô, không ngừng *** lấy cô.
Thẩm Chanh bị hôn khó thở, tuy rằng hai tay còn chống đỡ ở trên ***g *** cường tráng của anh, nhưng mà đã bắt đầu đáp lại anh rồi.
Chỉ là nụ hôn của cô có chút thong thả, không có cách nào đuổi kịp tiết tấu của anh, vì vậy bắt đầu lảng tránh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc