Chọc Giận Bảo Bối - Chương 277

Tác giả: Hề Yên

Thi Vực hôn cô, ngón tay mang theo vết chai nhỏ như ngọn lửa trêu chọc trên đầu vai của cô, khiến cô thở gấp liên tục.
Thẩm Chanh chỉ cảm thấy một trận khô nóng, lấy tay ôm lấy cổ của cô, dán sát thân thể cô vào ***g *** của anh hơn.
"Bà xã...."
Thi Vực giống như đang cười, động tác vốn thô sự cuồng vọng trở nên dịu dàng, hết sức chọc người.
"Ưm ...."
Thẩm Chanh phát ra âm thanh trầm thấp, hai tay trèo lên hai vai anh cũng càng dùng sức, để lại ở trên lưng anh từng đạo ấn ký.
Thân thể giống như không tìm được điểm chống đỡ, chỉ có thể dốc hết sức lực tập trung đến đầu ngón tay, kéo căng bắt lấy sống lưng đầy sức lực của anh.
Anh ôm chặt cô, mang theo thương tiếc đoạt lấy cô.
Thẩm Chanh bất giác thở gấp kiều mị, dường như cảm thấy âm thanh như vậy rất khó nghe, vì vậy dùng sức cắn môi của mình.
Cô chậm rãi mở mắt ra, không biết từ bao giờ, đèn trong phòng đều tắt rồi.
Lại là một mảnh tối đen.
Thẩm Chanh chỉ nhìn thấy đường cong hoàn mỹ của gương mặt anh, không thấy rõ nét mặt của anh lắm.
Cô nhắm mắt lại lần nữa, càng thêm dùng sức bắt lấy phần lưng của anh.
T*nh d*c bị kích thích, bên má cô đỏ bừng, bởi vì khó chịu, không kiềm được lại phát ra một tiếng than nhẹ.
"Bà xã...."
Cuối cùng, giọng nói trầm thấp của Thi Vực vang lên ở bên tai cô, hai người phóng thích lẫn nhau.
Sau trận hoan ái này, hai người ôm nhau thật lâu không nhúc nhích.
Đột nhiên, Thẩm Chanh nghĩ đến cái gì đó.
Xong rồi, nếu lại mang thai thì phải làm sao đây?
Lúc xuất viện, bác sĩ nghìn căn vạn dặn, lúc cùng phòng phải chú ý tránh thai, phải chọn lựa biện pháp tránh thai thích hợp.
Bởi vì sau khi sinh đứa nhỏ xong, mang thai trong thời gian ngăn, tổn thương với thân thể sẽ rất lớn.
Hơn nữa, nếu hoài thai đứa nhỏ còn không nhất định có thể giữ được.
MT, biện pháp gì đây?
Cô đưa tay lục lọi mở đèn lên, nhìn người đàn ông còn đang đè ở trên người cô, tức giận: "Đàn ông quả nhiên đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới!"
Thi Vực lấy tay chống giường, đầu hơi cúi thấp, "Gì?"
"Không nhân tính!"
Thi Vực nhíu nhíu mày, "Hả?"
Thẩm Chanh không nói chuyện với anh, lấy tay đẩy anh, muốn đẩy anh từ trên người ra.
"Đừng cử động." Thi Vực đe dọa nhìn cô, trong đôi mắt thăm sâu tản ra hơi thở lạnh bạc, anh lạnh lùng nói: "Có phải em còn muốn tới lần nữa không?"
Thẩm Chanh liếc nhìn anh, mày nhíu chặt lại, "Anh không sợ túng dục quá độ ૮ɦếƭ đột ngột ư?"
Thi Vực nheo mắt, chậm rãi mím đôi môi đỏ mọng một chút, tràn từ giữa răng môi ra một câu: "૮ɦếƭ ở trên người của em, giá trị."
Thẩm Chanh đột nhiên vòng lên cổ của anh, ngẩng đầu lên cắn trên bả vai anh một cái.
Khẽ cắn này, dùng lực đạo không nhỏ, để lại một loạt dấu răng thật sâu.
"Ngồi dậy."
Thẩm Chanh buông lỏng tay, lại đẩy anh một cái.
Thi Vực vẫn không động, mắt nhìn xuống cô từ trên cao, "Cắn anh, tối nay anh nằm ngủ trên người của em."
"Ngủ cái gì mà ngủ, ngồi dậy, em đi tìm thuốc uống!"
Nghe được Thẩm Chanh nói muốn đi tìm thuốc uống, Thi Vực không kiềm được dựng mày kiếm lên, nhiệt độ giọng nói cũng thấp xuống vài phần: "Uống thuốc gì?"
"***!"
"...."
Sắc mặt Thi Vực ảm đạm dữ dội.
Người phụ nữ này, lại có thể không biết anh đã làm biện pháp an toàn?
"Nhanh lên một chút!" Thẩm Chanh giục anh.
"Không dậy nổi."
Thi Vực chẳng những không có ý muốn đứng dậy từ trên người của cô, ngược lại còn ôm chặt cô, dùng sức ôm thân thể của cô.
"Họ Thi kia!"
"Ừ."
"Anh nhất định phải như vậy sao?"
"Anh thế nào?"
"Anh hiểu rõ!
"Anh không hề hiểu rõ chút nào."
"...."
Thấy cô không nói gì, Thi Vực giương khóe môi lên, hôn lên môi cô một cái, mới xoay người xuống.
Thẩm Chanh lập tức chống giường ngồi dậy, vừa cầm khăn tắm rơi tán loạn bên cạnh quấn lấy thân thể ngồi dậy, liền thấy bộ vị mấu chốt trên thân người đàn ông trước mặt.
Lập tức, cô giận dữ, tiện tay nắm một cái gối lên liền đập về phía anh.
"Đồ lưu manh!"
Tức giận mắng một tiếng, cô trực tiếp xoay người đi.
Thi Vực dùng khăn tắm quấn phần dưới thân thể lại, nhốt chặt eo của cô từ phía sau, nhấc đầu gác cằm lên trên vai của cô, thấp giọng nói: "Bảo bối, em không có phát hiện một vấn đề sao?"
Thẩm Chanh không an phận giật giật, không thèm quan tâm tới anh.
Thi Vực dùng cái cằm mang theo râu ria kia cọ cọ ở trên cổ trơn bóng của cô, âm thanh mờ ám mà mê hoặc tâm hồn người: "Vừa rồi em có phát hiện thứ gì hay không?"
Thứ gì?
Thẩm Chanh quay đầu liếc anh một cái, không vui mở miệng: "Không có!"
Thi Vực lại nhấn mạnh một lần nữa: "Anh chỉ là phía trên cái kia."
Lúc anh nói lời này, còn cố ý gằn giọng lớn tiếng hai chữ \'Cái kia\'.
Thẩm Chanh đương nhiên biết anh chỉ là cái nào.
Phía trên cái kia có cái gì để cô phải nhìn cẩn thận sao?
Cô không có đói khát như vậy được không!
Thi Vực thu hồi một tay từ trên eo cô, ngón tay khớp xương rõ ràng nâng một sợi tóc dài của cô lên, để tới trước mũi ngửi ngửi.
Hương hoa hồng nhàn nhạt, ngửi rất khoan khoái.
Qua một hồi lâu, anh mới chậm rãi mở miệng: "Bà xã, em không muốn biết sao?"
"Không muốn."
Phía trên cái kia của anh có cái gì thì quan hệ gì với cô, cô chẳng hề có chút muốn biết.
"Nhưng anh muốn nói cho em biết."
"...."
Dựa vào!
Không biết xấu hổ!
Thi Vực vừa vuốt vuốt tóc của cô, vừa hạ thấp giọng nói: "Em không nhìn là vật gì, chẳng lẽ còn không nhận ra được?"
Thẩm Chanh không nói gì, mặc kệ anh.
Anh dán ở bên tai của cô, mờ ám nỉ non: "Vừa rồi, anh mang bao."
Bao....
Bao tránh thai?
Biện pháp biện pháp....
Trong lúc nhất thời, trong đầu Thẩm Chanh đều là mấy chữ này.
Mặt của cô, thoáng đỏ lên.
Vừa rồi lúc làm loại chuyện đó, mặt cũng không có đỏ lợi hại như bây giờ.
Cô dùng sức đẩy người đàn ông bên cạnh ra, trực tiếp xuống giường, một câu cũng không nói liền trực tiếp đi vào phòng tắm.
Đóng cửa phòng tắm, cô dựa vào trên cửa thở ra một hơi.
Không phải nói lúc đàn ông và phụ nữ phát sinh quan hệ, mang và không mang có khác nhau rất lớn ư?
Sao, cô lại không có cảm giác được chút nào?
Là cô quá không mẫn cảm, hay là kỹ thuật của anh quá tốt?
Nghĩ gì thế ....
Cô hung hăng bấm ở trên đùi một cái, lúc này mới cắt đứt tất cả suy nghĩ lộn xộn lung tung.
Sau khi xả đầy nước vào trong bồn tắm, cô nằm vào bên trong.
Thuận tay cầm vật từ bàn bên cạnh tới xé màng băng ra, thoa ở trên mặt, muốn dùng cách này để giảm nhiệt độ trên mặt xuống một chút.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng hết mức không thèm nghĩ một trận mờ ám lúc trước nữa.
Đã là bốn giờ rạng sáng, có thể là cảm thấy mệt nhọc, cô cứ như vậy ngủ t*** đi.
Trong mơ mơ màng màng, cảm giác bên hông có thêm hai bàn tay ấm áp, sau đó thân thể đột nhiên bay lên không, bị người kéo lên từ trong nước.
Thẩm Chanh rất mệt, ngay cả mắt cũng lười mở một chút, rụt rụt vào trong cái ôm ấm áp, lại ngủ t*** đi.
Cúi đầu liếc mắt nhìn người phụ nữ không mảnh vai che thân ở trong ***, Thi Vực xiết chặt lông mày, cánh tay dài duỗi ra, khăn tắm đặt ở bên cạnh được anh cầm tới.
Quấn khăn tắm lên trên thân thể của cô, anh bế cô đi ra khỏi phòng tắm, thả đến trên giường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc