Chọc Giận Bảo Bối - Chương 273

Tác giả: Hề Yên

Nói xong, anh trực tiếp đẩy cô từ trong lòng ra, đứng dậy bước đi.
Tức giận rồi?
Nhìn bóng lưng của anh, Thẩm Chanh nhíu chặt mày lại.
Thật sự rời đi?
Sự thật đúng như cô đoán.
Sau khi Thi Vực đi ra nhà hàng, vẫn không quay đầu lại một chút, liền ngồi vào trong xe, cho nổ máy, lái đi.
Xe vừa rời khỏi tầm mắt, Thẩm Chanh liền đưa tay nâng ly Whisky lên.
Không uống thì phí!
Vì vậy một hơi uống sạch R*ợ*u trong ly.
Lại ngồi một hồi, cô mới trả tiền, tính rời đi
"Ôi đây không phải Chanh Tử nhà chúng ta sao?"
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nữ quen thuộc, Thẩm Chanh theo bản năng quay đầu nhìn.
Từ bên cạnh đi tới một người phụ nữ, mặc một cái váy hàng hiệu, tay cầm túi xách quý số lượng có hạn, trên móng tay thoa màu sơn móng hot gần đây, phía trên khảm chui, đặc biệt chói mắt.
Người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, bởi vì cách ăn mặc thỏa đáng, khiến người ta nhìn không ra tuổi của cô ta.
Nếu như suy đoán, người bình thường nhất định sẽ cho rằng cô ta chỉ có 27 28.
Thẩm Chanh lạnh nhạt liếc cô ta một cái, lạnh lùng mở miệng: "Ai là nhà các người?"
"Tôi bây giờ là vợ danh chính ngôn thuận của Diệu Quang, Tiểu Vực là con trai tôi, cô đương nhiên là con dâu của tôi, chẳng lẽ không phải chúng ta đều là nhà họ Thi sao?"
Diệp Cẩn lấy tay khuấy động tóc uốn xoăn màu R*ợ*u vang, tuy bộ dạng này có vài phần quyến rũ, nhưng trong xương cốt vẫn tản ra một cổ khí chất diễm tục.
"Cô thật đúng là không biết xấu hổ."
Thẩm Chanh liếc xéo cô ta, vẻ mặt không có chút thay đổi nào.
Ng'n t suông dài vuốt vuốt ly đế cao trên bàn, bộ dạng hờ hững này, đẹp đến nỗi kinh người.
Diệp Cẩn cũng không tức giận, trực tiếp đi đến ngồi xuống đối diện, tự mình lấy ly R*ợ*u sạch sẽ kia, rót một ly R*ợ*u, bưng lên muốn chạm cốc với Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh tiếp tục vuốt vuốt ly R*ợ*u, không phản ứng chút nào với cử động của cô ta.
Thấy cô không chịu chạm cốc với mình, Diệp Cẩn đành phải thu hồi ly R*ợ*u, tự mình uống trước một ngụm.
Ngay sau đó đặt ly R*ợ*u xuống, nhìn Thẩm Chanh cười cười: "Nghe nói cô sinh một đôi song sinh?"
Nói xong, quan sát đánh giá cô.
Ánh mắt kia, như là đang cảm thấy bàng hoàng vì cách bảo dưỡng của Thẩm Chanh.
Một phụ nữ, sinh đứa nhỏ thì ít nhiều gì cũng sẽ có biến hóa, sao có thể muôn đời không thay đổi, ngược lại còn hấp dẫn hơn trước kia nhiều?
Thẩm Chanh lạnh lùng liếc cô ta một cái, cũng không đáp lời.
Diệp Cẩn ưu nhã lay động ly R*ợ*u một chút, để dưới mũi hít hà.
Cuối cùng, mới ý vị thâm trường lên tiếng: "Cô nói, sao bụng cô lại không ghanh đua như vậy chứ? Song sinh, cho dù có một con trai cũng tốt rồi, nhưng cô lại có thể sinh hai đứa con gái."
Hai đứa con gái?
Thẩm Chanh khẽ khép đôi mắt, nụ cười nơi khóe môi lúc sáng lúc tối.
Chuyện cô sinh con này, sớm đã bị phong tỏa tin tức, ngoại trừ người nhà họ Thi, sợ rằng không có vài người biết.
Mà cô sinh con trai hay là con gái, vẫn luôn là một bí mật.
Thấy Thẩm Chanh không nói gì, Diệp Cẩn lại lên tiếng: "Loại danh môn vọng tộc như nhà họ Thi này, xưa nay luôn là thừa kế nghiệp cha, con trai kế thừa sự nghiệp của cha. Thành tựu của Tiểu Vực lại lớn như vậy, sao có thể không có một đứa con trai kế thừa."
Cô ta nói xong dừng một chút, không kiềm được cười: "Lúc nhỏ con gái rất là tri kỷ, nhưng trưởng thành thì sớm muộn cũng phải lập gia đình. Nói cho cùng, con gái chính là người ngoài. Tục ngữ nói rất đúng, con gái đã gả đi như tát nước ra ngoài, cô hẳn là hiểu có ý gì chứ?"
Thẩm Chanh cứ yên lặng ngồi như thế, từ đầu đến cuối không có một chút phản ứng với lời cô ta nói.
Cô không cắt đứt lời nói của Diệp Cẩn, vốn định vui đùa với cô ta một chút
Diệp Cẩn bưng ly R*ợ*u lên nhấp một ngụm R*ợ*u đỏ, cuối cùng nói đến trên chủ đề: "Cô bây giờ còn trẻ tuổi, có thể suy tính sinh thêm một hai đứa, nhưng không nhất định có thể sinh ra con trai. Nếu đều là con gái, sẽ bị phiền ૮ɦếƭ, cô nói tiểu Vực có thể cho cô sắc mặt tốt sao?"
Thẩm Chanh khẽ nhếch nhếch khóe môi, "Cho nên?"
Thấy cuối cùng cô cũng có phản ứng, Diệp Cẩn rèn sắt khi còn nóng: "Tôi có cháu gái, đặc biệt có thể sinh dưỡng, thầy bói từng xem qua cho nó, mệnh nó mang bốn đứa bé, bốn đứa đều là con trai!"
"Nếu như cô nguyện ý, tôi có thể giúp cô đưa con bé đến trên giường Tiểu Vực, đến lúc đó con bé và Tiểu Vực có quan hệ, mang thai con trai, sẽ đưa con trai làm con thừa tự của cô, tương lai cũng có thể kế thừa ...."
Ào....
Diệp Cẩn chưa nói hết câu, Thẩm Chanh vươn tay liền giội chất lỏng màu đỏ đến trên mặt của cô ta.
R*ợ*u từ từ chảy xuống theo đỉnh đầu Diệp Cẩn, lại chảy qua mặt cô ta nhỏ giọt lên quần áo.
Trang điểm trên mặt phai nhạt, váy màu xanh cũng bị R*ợ*u nhuộm dính.
Cô ta bây giờ, nhìn có vẻ nhếch nhác đến cực điểm.
"Cô ...."
Trước mặt mọi người bị người nhục nhã như vậy, sắc mặt Diệp Cẩn khó coi đến cực điểm.
"Tôi sao?"
Thẩm Chanh ung dung bình tĩnh cầm mở chai R*ợ*u, lại rót vào ly một chút R*ợ*u.
Sau đó tay vừa nhấc, ào!
R*ợ*u đỏ lần nữa giội đến trên người Diệp Cẩn, Diệp Cẩn lập tức đứng dậy: "Thẩm Chanh, cô đừng quá phận! Nói như thế nào tôi cũng là mẹ chồng cô! Cô đối với trưởng bối như vậy, không sợ bị thiên lôi đánh ư?"
"Mẹ chồng ông bác cô."
Lần này, Thẩm Chanh đứng lên.
Cô giơ cánh tay mảnh khảnh lên, trực tiếp giội R*ợ*u trong chai R*ợ*u đỏ từ trên đầu Diệp Cẩn xuống.
Diệp Cẩn thoáng gạt phăng tay của cô từ trên đỉnh đầu cô ta đi, nắm mấy tờ khăn giấy lên hốt hoảng lau đi R*ợ*u đỏ trên mặt, giận dữ hét: "Mày chính là một kẻ điên!"
"Tôi điên khùng thì thế nào, cô không phục đến đánh tôi đi."
Thẩm Chanh ưu nhã ngồi xuống, lười biếng nghiêng dựa vào trên ghế sofa, chân dài thẳng tắp hào phóng gác ở trên bàn cơm.
Lập tức, cả nhà hàng một mảnh xôn xao.
Những người vừa rồi từng chú ý cử động mờ ám của Thẩm Chanh và Thi Vực, bị tràng diện này làm cả kinh há to miệng.
Lại có thể có phụ nữ tức giận soái khí như vậy ....
Đối mặt với chỉ trỏ của người chung quanh, Diệp Cẩn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nắm túi xách lên che mặt, cúi đầu vội vàng thoát khỏi địa phương quét sạch thể diện của cô ta này.
Thẩm Chanh nhắm mắt lại thư giãn, mặc kệ nghị luận chung quanh.
Lúc này, quản lý nhà hàng nghe tin chạy tới.
Thấy đến trên bàn trên mặt đất trên sofa là một mảnh bừa bộn, liền đau cả đầu.
"Vị tiểu thư này, xin hỏi cô dùng cơm xong chưa? Làm phiền cô đổi một vị trí nghỉ ngơi, chúng tôi cần dọn dẹp sạch sẽ bên này trước, bởi vì cái dạng này rất ảnh hưởng mỹ quan."
Tuy quản lý có chút đau đầu, nhưng lúc nói chuyện với Thẩm Chanh vẫn là khách khách sáo sáo.
Nhưng, Thẩm đại mỹ nhân lại không có phản ứng.
"Tiểu thư?"
Quản lý nhíu nhíu mày, cẩn thận hô một tiếng.
Thẩm Chanh lười lười nhấc mí mắt lên một chút, liếc nhìn quản lý, không nhanh không chậm phun ra một câu: "Mẹ ông mới là tiểu thư."
Người chung quanh: "...."
Khí phách!
Đúng thật là quá khí phách!
Quản lý đứng tại chỗ, nghẹn họng trân trối: "...."
Qua một lúc lâu mới phản ứng kịp, hít sâu một hơi để điều chỉnh tốt tâm tình của mình, sau đó thay đổi một xưng hô: "Nữ sĩ, xin cô hiểu cho công việc của chúng tôi, không nên làm khó chúng tôi."
Thẩm Chanh chẳng thèm để ý đến ông ta, nhắm mắt lại lần nữa.
Tâm tình bây giờ của cô, rất không tốt ....
Ai dám chọc đến cô, cô liền bắt nạt người đó!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc