Chọc Giận Bảo Bối - Chương 259

Tác giả: Hề Yên

"Thi thiếu gia yên tâm, đứa bé kia cũng rất khỏe mạnh, hiện đang rửa sạch, rất nhanh sẽ được ôm ra. Trước mắt trạng thái của Thẩm tiểu thư cũng rất tốt."
Thi Vực ừ một tiếng, nhìn liếc nhìn đứa nhỏ trong *** bác sĩ, vuốt vuốt trán, lặng im không nói.
Lại qua hơn mười phút dài dòng buồn chán, cửa phòng mổ được đẩy mở lần nữa.
Lần này được đẩy ra, ngoại trừ Thẩm Chanh, còn có một viên thịt nhỏ.... khác.
Chỉ là lần này, Thi Vực lại trực tiếp bỏ qua túi sữa nhỏ còn lại, ánh mắt dừng ở trên người cô gái nhỏ lâm vào trạng thái nửa hôn mê ở đằng kia.
"Trạng thái rất tốt, hửm?" Giọng điệu lạnh như băng, mang theo một cổ lệ khí mạnh mẽ, khiến người ta không rét mà run.
Bác sĩ vội giải thích: "Thi thiếu gia, xin ngài yên tâm, Thẩm tiểu thư chỉ là tiêu hao quá nhiều thể lực dẫn đến quá mệt mỏi, ngủ thiếp đi thôi."
Lông mày nhíu chặt hơi giãn ra, anh cúi người nhìn gương mặt tái nhợt của Thẩm Chanh chăm chú.
Đưa tay nhẹ nhàng xoa, lau đi tầng mồ hôi mỏng kia cho cô.
Khuôn mặt vẫn luôn lạnh băng như sương, cuối cùng nổi lên một nụ cười như có như không.
Trong nụ cười đó ẩn chứa rất nhiều tình ý, bác sĩ bên cạnh, không có ai là không nhìn ra!
Trong lòng mọi người lặng lẽ thở phào một hơi, cũng may đỡ đẻ thuận lợi.
Thẩm Chanh được bác sĩ đẩy vào trong phòng bệnh, Thi Vực cũng đi vào theo, tự mình ôm cô đến trên giường, đắp kín mền cho cô.
Ngón tay suông dài ôn nhu đẩy tóc rối loạn che trán cô ra, trong mắt mang theo chút đau lòng.
Đúng lúc đó, bác sĩ ôm đứa bé đến trước mặt anh, cười nói: "Cũng là một bé trai."
Thi Vực nghe tiếng, con ngươi lạnh lẽo, ánh mắt dần dần sắc bén.
"Ừ, rất tốt."
Cánh tay dài duỗi ra, không chút khách khí P0'p lên mặt túi sữa nhỏ một cái.
"Oa!"
"Oa oa ...."
".... Oa .... !"
Tiếng khóc vang dội, đau xé cõi lòng, không biết khóc đến có bao nhiêu đau lòng.
Bác sĩ ôm dỗ dành, sau đó dặn dò một vài chuyện, liền ôm đứa nhỏ đi.
Lúc Thẩm Chanh tỉnh lại, kim đồng hồ chỉ hướng 3h15.
Chính là rạng sáng, thời gian đêm khuya thanh vắng.
Thẩm Chanh vẫn luôn có một thói quen, đèn sáng quá sẽ không ngủ yên, mà đèn trong bệnh viện lại chính là đèn màu trắng chói mắt.
Cho nên, đèn trong phòng được người tắt, không có mở.
Nhưng tối nay ánh trăng đặc biệt tốt, bức màn không có kéo chặt, ánh trăng xuyên qua khe hở chiếu vào, chiếu sáng gian phòng.
Thi Vực ngồi ở trên sofa bên giường, tay phải dựa vào ở trên tay vịn của ghế sofa chống bên mặt, nhắm nửa mắt, tràn đầy nhuệ khí.
Thẩm Chanh liếc mắt liền thấy anh, thấy anh không có ngủ, không kiềm được nhăn lông mày một chút: "Sao không ngủ?"
Vừa sinh đứa nhỏ, thân thể vẫn rất yếu, giọng điệu nhẹ nhàng.
"Muốn đợi em tỉnh."
Thi Vực đứng dậy đi tới, ngồi ở bên giường, cứ nhìn cô như thế.
Thẩm Chanh khẽ ngẩng đầu, mi tâm càng nhíu chặt, "Đồ khốn, anh suýt chút nữa hại ૮ɦếƭ em."
Sinh con, thật sự còn đáng sợ hơn cả ૮ɦếƭ.
Hiện tại nhớ tới, cô còn cảm thấy có chút không chân thực ....
"Về sau sẽ không có nữa." Thi Vực giơ tay lên, giúp cô sửa sang tóc, cúi người khẽ hôn xuống môi cô.
"...."
Thẩm Chanh cảm thấy nụ hôn này có thể đầu độc người, trong nháy mắt làm cô yên tâm.
"Đau không?"
Thi Vực ở bên tai cô, nhẹ giọng hỏi.
"Đau ...."
Bị thương ở *** như vậy, làm sao có thể không đau?
Hiện tại, cô cũng không dám lộn xộn.
"Vậy thì ngủ tiếp một lát đi."
Giọng nói khàn khàn, ôn nhu nói không nên lời.
Thẩm Chanh nhìn anh một cái, gật gật đầu, nhắm mắt lại lần nữa.
Rất nhanh, cô lại ngủ thiếp đi.
Dường như tỉnh lại lúc nửa đêm, chỉ là vì xác nhận người đàn ông này có ở đây hay không
Một giấc này, cô ngủ rất sâu, đến sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại.
Lúc mở mắt ra lần nữa, Thi Vực đang dựa vào ở bên giường, không biết ngủ thiếp đi từ bao giờ.
Nhưng, ngủ đặc biệt không an ổn, chau mày, giống như sẽ tỉnh lại vào bất cứ lúc nào.
Thẩm Chanh cũng nhíu mày theo, cô sinh con, chỉ sợ anh còn mệt mỏi hơn cả cô.
Nhìn anh một hồi lâu, cô mới thu suy nghĩ về, môi có chút phát khô.
Từ giữa trưa hôm qua đến bây giờ, cô chưa thấm một giọt nước, rất khát nước.
Nhìn dung nhan ngủ tinh tế của Thi Vực, vẫn luôn không có nhẫn tâm đánh thức anh, chuẩn bị tự mình xuống giường rót nước uống.
Cô nhẹ nhàng vén chăn lên, vừa vươn chân từ trong chăn ra, tay liền được bàn tay lớn ấm áp nắm giữ.
"Đừng cử động." Giọng điệu bá đạo, không để cho người ta có thể phản bác.
Thẩm Chanh không ngờ vẫn đã đánh thức anh, liếc nhìn anh, "Em đi rót ly nước uống."
Thi Vực nghe tiếng, không nói một lời, đứng dậy ấn cô nằm dài trên giường lần nữa, thả chân cô vươn ra về lại trong chăn, lại dịch dịch góc chăn.
"Để anh."
Anh ôn nhu lại bá đạo sửa sang tóc của cô, xoay người đi rót nước, lưu cho Thẩm Chanh một bóng lưng cao to phong độ.
Người khiêm tốn, ôn nhu như ngọc. Thẩm Chanh đột nhiên cảm thấy, dùng những lời này để hình dung anh là thích hợp nhất.
Bá đạo thì hơi bá đạo một chút, nhưng vẫn có lúc nhu tình như nước.
Ví dụ như, hiện tại.
Rất nhanh, Thi Vực bưng một ly nước sôi tới đây, là nhiệt độ Thẩm Chanh thường thích nhất khi uống nước, không nóng không lạnh, vừa vặn.
Chuyện gì của cô, từng chuyện một, Thi Vực đều có thể biết.
Anh đi đến bên giường, cũng không có ý định đưa ly nước cho Thẩm Chanh, mà là trực tiếp ngồi xuống, đưa ly nước tới bên miệng Thẩm Chanh.
"Để tự em uống."
Thẩm Chanh nghiêng mặt một chút, muốn nhận lấy cái ly trên tay anh.
Không ngờ, Thi Vực không chịu buông tay, nắm chặt cái ly, mấp máy môi: "Ngoan, nghe lời."
Thẩm Chanh vừa sinh đứa nhỏ xong, vẫn chưa có khí lực phản kháng lại anh, vì vậy ngoan ngoãn uống hết nước.
Sau khi uống vài hớp, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, lông mày nhíu nhẹ một chút: "Con đâu?"
"Tỉnh lại liền chỉ muốn hai thằng nhóc đó."
Thi Vực lạnh mặt, rõ ràng tỏ vẻ tâm tình anh không tốt.
"...."
Vừa sinh con tỉnh lại, chuyện thứ nhất chẳng lẽ không phải là nghĩ đến con của mình ư?
Hơn nữa .... thằng nhóc?
Người đàn ông này, lại tranh giành tình nhân với đứa bé vừa sinh ra chưa tới 24 tiếng.
Thẩm Chanh còn chưa nói lời nào, Thi Vực lại lạnh lùng lên tiếng: "Hai thằng nhóc đó rất xấu, xấu đến không nỡ nhìn thẳng."
Phốc ....
Một ngụm nước, trực tiếp phun ra.
Có cha ruột như vậy sao? !
Lại còn nói con trai mình xấu không nỡ nhìn thẳng?
Thẩm Chanh liếc mắt nhìn anh, không vui nói: "Gien không nỡ nhìn thẳng, có lẽ là di truyền tới từ chỗ của anh."
Nghe được cô nói như vậy, phản ứng Thi Vực cho ra là, dửng dưng ừ một tiếng.
Thẩm Chanh: "...."
Thi Vực khẽ híp híp mắt, lại nói câu: "Xấu thì hơi xấu một chút, nhưng nể mặt là do em sinh cho anh, miễn cưỡng không chê bọn chúng."
"Cho nên anh đây là ủy khuất cầu toàn sao?"
"Tính là vậy."
"Không biết xấu hổ."
"Em muốn anh nói bao nhiêu lần, em, chỉ muốn em."
"Cút."
Cuối cùng, sau khi nhìn Thẩm Chanh uống một bát cháo gạo , Thi Vực mới sai y tá ôm đứa bé tới đây.
Nhìn thấy hai tiểu túi sữa này, Thẩm Chanh sửng sốt.
Đây là xấu không nỡ nhìn thẳng mà người nào đó nói?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc