Chọc Giận Bảo Bối - Chương 256

Tác giả: Hề Yên

"Không nghiêm trọng, có bồi bổ, còn hơn hai tháng, không cần."
Một câu ngắn gọn, đã trả lời tất cả vấn đề của Thẩm Trung Minh.
Không đợi ông nói chuyện, Thẩm Chanh lại lên tiếng: "Cha chăm sóc em trai thật tốt là được, có thời gian con sẽ về thành Giang."
Nói xong, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhướng mày: "Những người nhà họ Thẩm kia, thế nào rồi?"
"Thẩm Minh và chú hai nó ngồi tù, nghe nói bị phán mười năm, trong lúc đi tù có biểu hiện tốt sẽ có thể giảm hình phạt. Cha đi thăm bọn họ một lần, hối cải rồi. Thẩm Uyên bọn họ đã dọn đi, Thẩm Họa gả cho một người làm ăn. Hiện tại nhà họ Thẩm trống không, cha thỉnh thoảng sẽ về quét dọn một lần, dù sao cũng là phòng ở ông nội của con lưu lại."
"Trở về ở đi."
Thẩm Chanh hạ giọng, nói một câu như thế.
Mặc kệ sáu năm trước trải qua chuyện gì, phát sinh qua chuyện gì, có một số việc vẫn nên trở lại điểm ban đầu.
Nhà họ Thẩm đã giải tán, không thể lại phá hủy nữa.
Đầu kia điện thoại, sau khi Thẩm Trung Minh im lặng thật lâu, đáp ứng: "Nghe con gái."
Hai cha con cô vừa rãnh rỗi trò chuyện một hồi, mới cúp điện thoại.
Mấy phút đồng hồ sau, Thẩm Trung Minh gửi một tin nhắn tới đây, là ảnh chụp của Thẩm Mộc.
Nhìn người đang ngủ say trong tấm ảnh, Thẩm Chanh đưa tay nhẹ nhàng *** ở phía trên, nụ cười nơi khóe môi không khỏi sâu sắc hơn.
Thi Vực tắm rửa đi ra từ phòng tắm, thấy cô đang nhìn di động cười, liền đi về phía cô.
Rút điện thoại trong tay cô liếc mắt nhìn, sau đó tắt điện thoại để tới bên cạnh.
Thẩm Chanh ngẩng đầu nhìn anh, anh để trần nửa người trên, lộ ra làn da nâu rắn rỏi, và cơ bụng sáu múi Khêu g**.
Tóc rơi tán loạn hơi có chút ẩm ướt, trên mặt cương nghị còn dính nhuộm một vài giọt nước, nhìn có vẻ, có loại cảm giác đẹp đồi bại.
Thi Vực ngồi ở bên giường, cánh tay dài duỗi ra, trực tiếp kéo Thẩm Chanh vào trong lòng.
Anh vừa tắm rửa, trên người phát ra từng luồng hương thơm tươi mát, lạnh nhạt, không gay mũi, đặc biệt dễ ngửi.
Nước trên tóc anh nhỏ giọt ở trên mặt Thẩm Chanh, anh cúi đầu, dùng Ng'n t suông dài ôn nhu lau đi cho cô.
Cuối cùng, còn không an phận nhéo nhéo mặt Thẩm Chanh, cúi đầu dùng mũi đi ***ng vào chóp mũi của cô.
Thẩm Chanh đẩy mặt của anh ra, thuận tiện chui ra từ trong lòng anh, nằm trên giường, "Xoa xoa chân cho em."
Rõ ràng là giọng ra lệnh, nhưng Thi Vực lại nghe ra có vài phần hương vị hờn dỗi.
Anh giương môi cười, cúi người xuống dưới, bàn tay đặt lên chân dài và mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng vuốt ve từ dưới lên trên.
Hành động của anh vừa nhẹ lại trì hoãn, lực đạo vừa phải, ôn nhu khó diễn tả bằng lời.
Thẩm Chanh thoải mái nhắm mắt lại, hưởng thụ lấy nhu tình vạn chủng của người đàn ông bá đạo này.
Nhìn khuôn mặt nhỏ vẫn diễm lệ của cô, Thi Vực cười đến lưu manh: "Bà xã, thoải mái không?"
Nói xong, bàn tay dời lên trên một tấc, vuốt ve không nặng không nhẹ.
"Ừ ...."
Thẩm Chanh đáp trầm thấp lại một tiếng, bộ dạng lười biếng này, giống như con mèo nhỏ tham lam, ngay cả mắt cũng không mở ra.
Tay ôn nhu lại trượt lên trên một centimet, vừa vặn chạm vào bắp đù* Thẩm Chanh.
Còn chưa có bất kỳ động tác nào, thân thể của cô liền rung động.
"Phốc....!"
"Ha ha!"
"Ngứa, rất ngứa ...."
Trên đù* truyền đến xúc cảm tê dại, khiến Thẩm Chanh không nhịn được bật cười lên.
Thi Vực nhìn cô, sa sầm mặt, "Không cho cười."
"Ha ha .... Rất ngứa, thật sự ngứa .... Lấy tay anh ra! "
"Không xoa nữa?"
"Không không không .... Không xoa nữa... Ha ha ...."
"Ừ."
Ngoài miệng Thi Vực đáp ứng được, trên tay lại không an phận, lại xoa xuống.
"Lưu manh, lấy tay ra! Rất ngứa ...."
Thi Vực nghe tiếng, lúc này mới lạnh mặt thu hồi tay, buông tha cô.
Sau khi lau khô tóc, Thi Vực nằm ૮ɦếƭ dí bên cạnh Thẩm Chanh, giống như mỗi đêm, ôm cô vào trong ***, sau khi cho cô một nụ hôn yên tâm ngọt ngào liền nhắm mắt lại.
Thẩm Chanh cũng đã quen với bị anh ôm ngủ, kể từ sau khi mang thai, gần như mỗi đêm đều có thể cảm nhận được hô hấp của anh ở khoảng cách gần.
Cô bắt đầu phát hiện, càng ngày càng không thể tách rời người đàn ông này.
Đối với anh, dường như có một loại cảm giác ỷ lại.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, cũng rất mầu nhiệm.
Cứ ôm cô ngủ một giấc như vậy, Thi Vực lại đột nhiên mở mắt ra, cúi đầu nhìn cô: "Tháng sau, đi bệnh viện chờ sinh."
"Tháng sau?" Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, "Cách ngày sinh dự tính còn hơn hai tháng, không cần sớm như vậy."
"Anh nói như thế nào thì em làm như thế đó, ít nói nhảm."
"Mùi nước sát trùng bệnh viện quá nồng, em không đi."
"Phải đi."
"Anh không thể lo lắng một chút cảm thụ của người đang mang thai ư!"
"Không thể."
"...."
"Ngoan, nghe lời."
"...."
Thẩm Chanh rầu rĩ nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Thi Vực vươn tay đẩy tóc dài tán loạn trên mặt cô ra, hôn một cái ở trên trán cô, sau đó lần nữa giam cô vào trong ***,
Đến lúc tám tháng, Thẩm Chanh mới biết được, Thi Vực đã sớm sắp xếp cho cô xong xuôi tất cả.
Bệnh viện Bác An, một bệnh viện tư nhân quyền uy nhất thành Đô.
Quy mô bệnh viện cực kỳ lớn, thực lực tập thể cũng phi thường lợi hại, trang hoàng và các loại thiết bị trong đó càng thêm có thể nói là hạng nhất.
Mà điểm quan trọng nhất, ông chủ lớn phía sau bệnh viện này là.... Thi Vực.
Lúc vừa mới bắt đầu làm cái bệnh viện này, Thi Vực không ngờ sẽ có một tầng tác dụng này.
Thẩm Chanh đi vào ở, trong lòng có chút khó chịu.
Rõ ràng còn một tháng nữa mới đến ngày sinh dự tính, cô lại có thể đã vào bệnh viện ở.
Hơn nữa điểm ૮ɦếƭ người chính là mấy ngày gần đây, cô ngay cả quyền lợi đi ra ngoài một mình cũng bị tước đoạt.
Mà người ςướק đoạt, không phải Thi Vực thì còn có thể là ai.
Ở chuyện này, lý do của người đàn ông nào đó vẫn hết sức đầy đủ, nói như vậy vì để cho cô nghỉ ngơi dưỡng sức, bảo tồn thực lực.
Điều khoản bá vương này vừa ra, Thẩm Chanh lập tức liền ném cho anh bốn chữ: "Không biết xấu hổ!"
Lúc mới bắt đầu, thỉnh thoảng cô còn có thể phản kháng, nhưng mỗi một lần đều là cô bại.
Cuối cùng, cô cũng tiếp thu, dần dần thích ứng loại cơm bưng nước rót làm dịu ngày này.
Trong phòng bệnh VIP tầng năm của bệnh viện, Thẩm Chanh chán đến ૮ɦếƭ nằm ở trên giường, nhìn Thi Vực ngồi cạnh cửa sổ xem văn kiện hết sức chuyên chú, nhếch môi thoáng hiện ra nụ cười như có như không.
Có một ông xã bá đạo ở cùng mỗi ngày như vậy, thật ra cũng rất không tồi.
Khụ!
Dù sao không phải ai cũng có thể mời được "Bảo mẫu" mắc như vậy.
"Ông xã, em muốn ăn táo ...."
Mặt mày Thẩm Chanh cong cong, nhìn người đàn ông mặt không cảm xúc nào đó nũng nịu hô một tiếng.
Thi Vực nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn cô một cái, trên mặt tuấn mỹ luôn không có thay đổi gì.
Anh híp híp mắt, sau khi khép văn kiện trên tay lại, liền để tới bên cạnh, đưa tay cầm lấy một quả táo từ trong mâm trái cây.
Ng'n t thon dài khớp xương rõ ràng nắm lấy một dao gọt trái cây chế tạo từ sứ, ưu nhã chuyển động.
Vỏ trái cây nhanh chóng được gọt ra, chỉ để lại thịt quả trong suốt thủy nộn.
Cắt sạch vỏ trái cây, anh đi đến bên giường ngồi xuống, vươn tay đưa quả táo cho Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh không nhúc nhích, cũng không nhận quả táo trong tay anh, ánh mắt hơi chuyển, cười xấu xa: "Nghe nói khoa phụ sản có bác sĩ nam."
"Ừ?"
"Hơn nữa còn trẻ tuổi đẹp trai."
"Ừ?"
"Nếu như nam bác sĩ vào phòng sinh thì phải làm sao đây?"
"Loại ý nghĩ này, em tốt nhất là lập tức P0'p ૮ɦếƭ, bởi vì không có một chút khả năng."
Thi Vực nói mấy chữ không có một chút khả năng này đặc biệt nặng, trong đôi mắt sâu thẳm, lóe lên sáng bóng lúc sáng lúc tối.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc