Chọc Giận Bảo Bối - Chương 255

Tác giả: Hề Yên

Trở lại gian phòng, Thi Vực vốn không cho Thẩm Chanh cơ hội nói chuyện, trực tiếp hôn miệng nhỏ của cô, trằn trọc triền miên.
Thẩm Chanh hoàn toàn không có đường sống phản kháng, mỗi lần bị anh cưỡng hôn, cô tựa hồ cũng chỉ có ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
"Ôm chặt anh." Thi Vực nhẹ giọng nỉ non ở bên tai Thẩm Chanh, cuốn *** nhỏ thơm của Thẩm Chanh ra, nhẹ nhàng *** vào, triền miên.
"Ưm ...."
Thẩm Chanh trầm thấp ngâm một tiếng, bất giác ôm chặt cổ của anh.
Trăng sáng sao thưa, ngôi sao trên trời lóe lên ánh sáng giống như kim cương, vầng trăng sáng bỏ một tầng khăn che mặt thần bí ra, cả vùng đất giống như ảo giống như thật.
Tối nay, nhất định là một đêm mập mờ.
12h vừa qua khỏi, hai người quấn vào nhau trên giường còn lâu mới tách ra.
Bởi vì vừa muốn Thẩm Chanh, cho nên Thi Vực liền khắc chế ở thời khắc quan trọng nhất.
Anh thở dốc nằm ở trên giường, trên mặt tuấn mỹ như mang theo một chút ửng hồng, tà hỏa trong cơ thể còn đang không ngừng bắt đầu khởi động, phảng phất như muốn phá tan mạch máu tìm một chỗ phát tiết.
Thẩm Chanh nằm ở bên cạnh anh, quần áo xốc xếch, da trên người nhuộm lên một lớp màu hồng mê người.
Hô hấp của cô có chút mất trật tự, giống như nhịp tim, không có tiết tấu đáng nói.
Hai người vẫn không nói gì, nằm khoảng năm phút đồng hồ, hai bên mới bình tĩnh trở lại.
Thẩm Chanh chống giường ngồi dậy, lấy từ trên tủ đầu giường ra một cái túi đựng cái hộp tinh xảo đưa cho Thi Vực, "Quà tặng đến chậm."
Bởi vì đã qua 12h, cho nên là quà tặng đến chậm.
Thi Vực nghiêng dựa vào trên giường, đưa tay nhận cái hộp, thuận tay thả đến bên cạnh, không có ý định muốn mở ra.
Thẩm Chanh thấy thế, nhướng mày, "Anh không mở ra sao?"
Thi Vực ừ một tiếng, tỏ vẻ anh không mở.
Thấy anh lạnh lùng như vậy, Thẩm Chanh có chút không vui, hừ nhẹ một tiếng xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía anh nằm xuống.
Bộ dạng như vậy, nhìn kiểu gì cũng giống như đang giận lẩy.
"Tức giận rồi?"
Thi Vực vươn tay ôm cô, bàn tay ấm áp nhẹ khẽ vuốt vuốt ở phần bụng nhô lên của cô, động tác thong thả và ôn nhu.
Thẩm Chanh lặng im bất động, không để ý tới anh.
"Em tặng, mặc kệ là gì thì anh cũng thích."
Thi Vực nhỏ giọng nói ở bên tai cô, hô hấp nóng rực phun ở trong lỗ tai Thẩm Chanh, có loại cảm giác khác thường khó diễn tả bằng lời.
"...." Thẩm Chanh vẫn không nói chuyện.
Thi Vực hết cách với cô, liền vươn tay cầm cái hộp vừa để xuống lên, tự tay mở ra ở trước mặt Thẩm Chanh.
Nhìn anh mở hộp đóng gói ra, lại dỡ bỏ hộp bên trong, Thẩm Chanh liền cong khóe môi lên, cười đến thần bí lại quyến rũ.
Cùng với người phụ nữ vừa sinh hờn dỗi vừa rồi, tưởng như hai người.
Đến khi Thi Vực mở ra toàn bộ cái hộp, lấy "Quà tặng" bên trong ra, cô mới che dấu nụ cười, nén cười hỏi anh: "Thích không?"
Trước khi mở cái hộp, Thi Vực cũng đã nghĩ đến đồ cô tặng có thể sẽ khác hẳn với thường nhân, bởi vì người phụ nữ của anh, cho tới bây giờ cũng không phải là một người phụ nữ an phận, ngoan ngoãn.
Quả nhiên, người phụ nữ này xác thực đủ đặc biệt rồi!
Ngón tay suông dài mang theo một *** đàn ông màu đen, quơ quơ ở trước mắt Thẩm Chanh, ánh mắt nguy hiểm đến có thể ***: "Thẩm Chanh Tử, em nghĩ gì mà tặng quà tặng này?"
Thẩm Chanh không có trả lời vấn đề của anh, mà là bình tĩnh tự nhiên hỏi ngược lại anh: "Sao, anh không thích?"
Tay Thi Vực vừa nhấc, trực tiếp liền ném *** sang một bên, sau đó xoay mặt Thẩm Chanh lại, để cho cô đối mặt với anh.
Nhìn cô, anh dựng mày kiếm lên, môi mỏng khẽ nhúc nhích, cười như không cười phun ra một chữ: "Thích."
"Thích là tốt rồi." Thẩm Chanh nói xong, lại nghiêm túc hỏi anh, "Anh biết phụ nữ tặng đàn ông *** chứng minh điều gì không?"
"Hả? Gì?"
Thẩm Chanh giải thích: "Nếu như phụ nữ và đàn ông không phải quan hệ bạn bè nam nữ, vậy thì chứng minh người phụ nữ thích người đàn ông đó, hơn nữa còn là vô cùng thích. Bởi vì, *** là đồ đặc biệt riêng tư, nói rõ phụ nữ muốn giải trừ tư mật với đàn ông."
"Nếu như phụ nữ và đàn ông là quan hệ bạn bè nam nữ, như vậy phụ nữ sẽ tặng *** đàn ông để đại biểu, cô ấy đang ám chỉ. Thứ nhất là, thích anh, yêu anh, biểu đạt ám hiệu tình yêu với anh. Thứ hai chính là mộ ám hiệu T*nh d*c."
"Cho nên lúc phụ nữ tặng đàn ông ***, muốn chính là, *** cô ấy tặng, nhất định phải tự tay cởi! Mà cô càng hy vọng, người phụ nữ trên đàn ông, vĩnh viễn chỉ có một mình cô."
Nghe cô nói xong, Thi Vực lạnh lùng nói: "Phụ nữ, em học hư."
Nói xong, không quan tâm ôm cô vào trong ***, ôm cô thật chặt, như là đang tuyên bố chủ quyền, cũng giống như là đang dùng cách này đáp lại cô, trên giường của anh, vĩnh viễn chỉ có một phụ nữ là cô.
Thẩm Chanh dùng tay đẩy ***g *** của anh một cái, "Còn có bánh ngọt chưa ăn."
"Không ăn."
Thi Vực nhắm mắt lại, vùi mặt ở trên cổ cô.
Thẩm Chanh lại đẩy anh một cái, "Em tự ăn."
"Không ăn."
Thi Vực cứ ôm cô như thế, giam cầm cô, không cho cô tránh thoát từ trong *** anh.
Thẩm Chanh biết anh bận rộn một ngày, mệt rồi, cho nên buông tha giãy dụa, an tĩnh nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, cô nghe được giọng nói khàn khàn lại sâu lắng kia: "Bà xã, em chính là quà tặng lớn nhất của anh."
Đối với Thi Vực mà nói, anh muốn, chẳng qua chỉ là phụ nữ của anh có thể nhớ kỹ một ngày này.
Mặc kệ là lễ vật gì, đều kém hơn Thẩm Chanh, bởi vì cô là trái tim của anh, có cô ở đây, mới có thể nhảy lên.
Nếu như không có trái tim, anh sẽ sống không nổi.
Bệnh trạng nôn nghén của Thẩm Chanh, hoàn toàn biến mất theo thời gian trôi qua.
Lúc gần đến bảy tháng, cô bắt đầu trở nên rất có thể ăn.
Bụng nổi lên cao cao, lúc cô đi đường không có nhẹ nhàng như trước kia, ngược lại có chút cố hết sức.
Bởi vì mang chính là song sinh, cho nên bụng muốn lớn hơn mang thai bình thường một chút, đến thời kỳ cuối thì càng rõ ràng.
Gần đây trong khoảng thời gian này, eo của cô bắt đầu mệt mỏi, xương hông bên cạnh từ bụng trở xuống cũng đau dử dội.
Đặc biệt trời vừa tối, đau đến mức cô xoay người cũng khó khăn.
Nhưng tuy là như thế, cô lại không có hô qua một tiếng đau.
Đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là xương ngón chân phân cách, đau rất là bình thường, không có phương pháp giảm bớt.
Chỉ có chờ đến sau khi sinh đứa nhỏ, loại bệnh trạng này mới có thể hoàn toàn biến mất.
Buổi tối, Thẩm Chanh vừa nằm trên giường, điện thoại liền vang lên.
Cô cầm lấy điện thoại liếc nhìn hiển thị cuộc gọi đến, liền nhận.
"Này, con gái!"
Điện thoại vừa tiếp thông, liền truyền đến giọng nói của Thẩm Trung Minh.
Thẩm Chanh ừ một tiếng, hỏi anh, "Như thế nào, gần đây vẫn khỏe chứ? Em trai có chuyển biến tốt hay không, bác sĩ có nói nó khi nào thì có thể tỉnh không?"
"Cha, rất tốt, trong khoảng thời gian này em trai cũng khôi phục không tệ, bác sĩ nói tình huống của nó rất lạc quan, nếu như kéo dài chuyển biến tốt, nó rất nhanh có thể tỉnh lại."
"Ừ, vậy được rồi." Thẩm Chanh nói xong thì dừng một chút, lại hỏi anh, "Có phải vẫn đang đánh bạc không?"
Trong điện thoại, Thẩm Trung Minh cười mỉa, "Cả độ nhỏ, đánh bạc nhỏ."
Đánh bạc nhỏ?
Vẻ mặt Thẩm Chanh hắc tuyến: "Ma bài bạc!"
Thẩm Trung Minh cười to vài tiếng, ngay sau đó dời chủ đề đi: "Còn con nhóc con thì sao? Hiện tại nôn nghén còn có nghiêm trọng hay không? Có bồi bổ thân thể thật tốt không? Ngày sinh dự tính là khi nào? Có cần cha đến thành Đô thăm con không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc