Chọc Giận Bảo Bối - Chương 251

Tác giả: Hề Yên

Lúc Diệp Tử thu thập xong chính mình đi ra từ phòng tắm, Tần Cận liếc cô một cái, cũng không có thêm phản ứng nào.
Diệp Tử len lén quan sát nét mặt của anh, không có nhận ra dưới chân mình có cái gì.
Chỉ nghe cô a một tiếng, thân thể liền ngã xuống đất.
May mắn Tần Cận tay mắt lanh lẹ, đặt ly R*ợ*u xuống nhanh chóng đứng dậy, ba chân bốn cẳng tiến lên một phát giữ eo của cô, kéo cô vào trong lòng.
Vốn cho rằng sẽ ngã đến trên đất, không ngờ ngã vào một vòng tay ấm áp.
Trong lúc Diệp Tử thở phào một hơi, sững sờ nhìn khuôn mặt tuấn tú ở dưới ánh mặt trời liền trở nên càng thêm hoàn mỹ .
"Người phụ nữ vụng về."
Tần Cận ôm cô ở trong ***, giọng điệu hiếm khi ôn nhu và mang theo vài phần trách móc nặng nề.
Không đợi Diệp Tử nói chuyện, anh lại rút tay ôm trên eo cô về, cầm ngược tay của cô, lôi kéo cô đi ra ngoài.
Diệp Tử đuổi kịp bước chân của anh, hỏi anh: "Đi đâu?"
Tần Cận cũng không quay đầu lại nói: "Đi mua đồ."
"À!"
Diệp Tử nhẹ nhàng lên tiếng, không có hỏi nhiều nữa.
Lái xe ra nhà họ Tần, dừng lại ở bên ngoài trung tâm thương mại, sau khi hai người một trước một sau đi vào, Tần Cận trực tiếp lôi kéo Diệp Tử đi khu vực vật dụng hàng ngày.
Diệp Tử có chút nghi hoặc: "Chúng ta tới đây mua cái gì?"
Bình thường những thứ đồ dùng này đều sẽ có mua sắm chuyên dụng, Tần Cận chưa bao giờ nhúng tay vào loại chuyện vụn vặt này, cho nên Diệp Tử mới sẽ cảm thấy kỳ quái.
Tần Cận không có trả lời vấn đề của cô, mang theo cô xuyên qua một đường hành lang, dừng bước lại.
Lúc nhìn thấy bốn chữ đồ dùng vệ sinh, Diệp Tử ngây ngẩn, "Này ...."
"Đi chọn."
Tần Cận đẩy cô về phía trước, cô đi vài bước mới đứng vững gót chân.
Quay đầu lại nhìn anh, hơi ngượng: "Em vừa mua rồi... vẫn còn...."
"Cho em chọn thì em liền chọn."
Tần Cận lười biếng dựa vào ở trên khung bên cạnh nhìn cô, một tay cắm vào ở trong túi quần, đẹp trai đến không còn hình dáng.
Không có cách nào, Diệp Tử đành phải miễn cưỡng, cầm từ trên quầy chuyên kinh doanh băng vệ sinh một bao băng vệ sinh dùng ban đêm.
Nhìn thấy cô chỉ lấy một bao, Tần Cận nhíu mày, lạnh lùng nói: "Chọn thêm mấy nhãn hiệu."
Diệp Tử nghe tiếng, lại chọn mấy loại ....
Nhưng Tần Cận vẫn không thoả mãn, trong lúc bảo cô tiếp tục chọn còn ra lệnh, phải mua đắt tiền nhất.
Bên cạnh, mấy người bán hàng bị kinh ngạc đến ngây người.
Đàn ông mang theo phụ nữ mua băng vệ sinh không kỳ lạ quý hiếm, ly kỳ là đàn ông yêu cầu rất cao với băng vệ sinh!
Người bán hàng chuyện phụ trách quầy băng vệ sinh thấy hai người mua nhiều, vì vậy bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ với Diệp Tử....
"Tiểu thư, cô nhìn xem cái này, khả năng thấm hút mạnh mẽ, còn đặc biệt khô mát ...."
"Còn có cái này, thấm hút dù đang nằm nghiêng, đảm bảo cả đêm yên tâm thoải mái!"
"Cái này bán đặc biệt chạy, Đẳng Ly Tử, đặc biệt tốt cho phụ nữ...."
"Hiện tại rất nhiều băng vệ sinh có ẩn tai họa ngầm, tổn hại rất lớn, nhưng loại băng vệ sinh này không giống, trải qua mười tám lần kiểm nghiệm, là sản phẩm đượcquốc gia dốc sức ủng hộ!"
Thấy người bán hàng liến thoắng không ngừng ở bên tai Diệp Tử, lông mày Tần Cận siết chặt, trong mắt một mảnh lạnh bạc: "Đừng nói nhảm, để tự cô ấy tuyển chọn."
Người bán hàng bị ánh mắt của anh dọa sợ, không dám nói thêm nữa, lui sang một bên yên lặng nhìn Diệp Tử chọn lựa.
Diệp Tử liếc mắt nhìn Tần Cận, lại nhìn sang người bán hàng bên cạnh, không nói một lời, tiếp tục lựa chọn.
Mười phút sau, Diệp Tử chọn băng vệ sinh mười hai nhãn hiệu, giá cả đều là băng vệ sinh đắt tiền nhất.
Tần Cận nhìn lướt qua, lạnh lùng hỏi, "Chỉ những thứ này?"
Diệp Tử gật gật đầu: "Đủ rồi, đủ lắm rồi."
Nhưng Tần Cận không để ý tới cô, quay đầu nhìn về phía người bán hàng, căn dặn nói: "Cô chọn lựa những thứ này, nơi này của các người còn có bao nhiêu hàng tồn, lấy ra toàn bộ."
Người bán hàng đó cả kinh há to miệng, thật lâu sau mới phản ứng kịp, "Được, được được!"
Thẩm Chanh nghe Diệp Tử nói chuyện Tần Cận mang cô nhóc đi mua băng vệ sinh, vui vẻ suốt buổi chiều.
Thi Vực trở về từ công ty, thấy cô đang vùi trên sofa ăn quả hạch, khóe môi mang theo ý cười, thoạt nhìn tâm tình không tệ.
Anh thay giày đi tới từ cửa trước, đứng ở trước mặt Thẩm Chanh, cúi người, híp mắt dò xét cô.
Đôi mắt thâm thúy, tựa như có thể xem thấu lòng của người ta.
Thẩm Chanh ngẩng đầu lên, ý cười bên môi không giảm chút nào, cô nhếch khóe môi, "Sao, có phải là cảm thấy em lại trở nên xinh đẹp hơn không?"
Thi Vực nghe tiếng, không khỏi giương môi mỏng Khêu g** lên, ngón tay suông dài nâng cái cằm cô gái nhỏ trước mặt lên, nhìn kỹ mỗi một chỗ trên mặt cô.
Không thể không nói, gương mặt này tinh tế đến cực hạn, đẹp mắt đến có chút không chân thực.
Sau mười giây, nụ cười nơi khóe môi anh lan tràn càng sâu, "Buồn cười, người phụ nữ của anh có thể không xinh đẹp sao?"
Nghe giống như hỏi ngược lại, thật ra lại là giọng điệu khẳng định.
Bởi vì trong mắt anh, ngoại trừ người phụ nữ trước mặt này có thể kích khởi th*m mu*n chiếm hữu của anh ra, cũng không tìm được bất kỳ người nào, hoặc là một cách thức nào nữa.
Dù mệt hơn nữa, chỉ cần vừa nhìn thấy gương mặt này, anh liền có tinh lực vô hạn.
Bàn tay nóng rực nhẹ nhàng vuốt ve cái cằm trơn bóng này của cô, da của cô, cũng giống một khối dương chi bạch ngọc như vậy, không có một chút tỳ vết nào, xinh đẹp đến mức khiến người ta sợ hãi than thở.
"Sờ đủ chưa?" Thẩm Chanh liếc nhìn anh, ý bảo anh thu hồi bàn tay không an phận kia.
"Chưa." Thi Vực lại không có ý định muốn thu hồi tay, tiếp tục lưu luyến tới lui trên cằm cô, còn cười đến có vẻ có thâm ý: "Sờ cả đời cũng không sờ đủ."
Thẩm Chanh mặc kệ anh, nghiêng đầu sang bên cạnh một chút, muốn tránh đi tay của anh.
Nhưng Thi Vực không cho cô cơ hội này, cô vừa mới vừa động, anh liền bá đạo bưng lấy mặt của cô, sau đó tiến gần sát cô, nhắm nửa mắt hít hà ở trên mặt của cô.
Anh tham lam ngửi mùi hương của cô, phát ra một giọng nói sâu lắng: "Thơm quá."
Thẩm Chanh đẩy mặt của anh ra, lấy tay chống đỡ trên *** anh, "Một thân mùi mồ hôi, không hề thơm chút nào. Đi tắm rửa."
Thế nhưng Thi Vực lại không chịu cứ bỏ qua cô như vậy, bắt lấy hai tay của cô lại quấn lên, ôm chặt cô, ấn mặt của cô đến trên ***g *** mình.
"Ngửi mùi không thơm."
Giọng nói dồi dào từ tính vang lên bên tai Thẩm Chanh, không biết sao, cô giống như là bị đầu độc tâm trí, lại có thể thật sự dán mũi ở phía trên tây trang hoàn toàn thủ công của anh, ngửi ngửi.
Không có một chút xíu mùi mồ hôi.
Mùi lạ gì đó, càng không có.
Trên người của anh có một luồng mùi hương xì gà, không đậm đặc, nhàn nhạt, đặc biệt dễ ngửi.
"Không thơm."
Rõ ràng rất thích mùi trên người anh, nhưng Thẩm Chanh vẫn nghĩ một đằng nói một lẻo, nói một câu như vậy.
"Ừ, vậy em ngửi lại đi."
Thi Vực nói xong, đưa tay cởi nút áo trên tây trang, một lần nữa ấn mặt Thẩm Chanh đến ***g *** của anh.
Lần này chỉ cách một kiện áo sơmi hơi mỏng, có thể cảm giác được nhiệt độ rõ ràng trên người của anh.
Mùi xì gà càng phai nhạt, nhạt đến không dùng sức ngửi sẽ hoàn toàn không ngửi được.
Dán ở trên người anh như vậy, lại nghe thấy được một loại hương vị khác, loại hương vị không phải mùi hương, chính là hơi thở chỉ thuộc về anh.
"Vẫn không thơm."
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng thân thể lại bán đứng Thẩm Chanh, bởi vì lần này, cô dựa vào ở phía trên, cũng không muốn nhúc nhích nữa.
Nghe được cô nói như vậy, Thi Vực giơ tay lên lần nữa, ưu nhã cởi nút áo, lộ ra một mảng lớn làn da nâu rắn rỏi, gợi cảm hấp dẫn.
Anh giữ cái ót Thẩm Chanh, để cho khoảng cách cô gần tựa ở trên người anh, lúc *** trên mặt cô va chạm vào bộ *** anh, khóe miệng của anh vẽ ra một độ cong đẹp mắt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc