Chọc Giận Bảo Bối - Chương 230

Tác giả: Hề Yên

Nghe được giọng nói này, tay của người phụ nữ đồ đen còn chưa kịp ***ng đến Thẩm Chanh, liền kịp thời thu tay.
Hiển nhiên, một tiếng còi báo động này đúng là đang cảnh cáo sát thủ.
Nói cách khác, mọi cử động trong xe đều ở bên trong sự giám sát của người khác, mà người nắm cục diện trong tay này, không phải Phượng Cửu Mị thì còn có thể là ai.
Cố đè sát ý trong lòng xuống, người phụ nữ đồ đen đưa tay đoạt lấy chai nước trong tay Thẩm Chanh, ném ra từ cửa sổ xe.
Thẩm Chanh ngưỡng dựa vào ở trên ghế sau, khóe môi nhẹ gợi lên, cười đến rất sáng lạn.
Cô dùng tay nhẹ nhàng xoa P0'p dạ dày, giảm bớt cảm giác khó chịu mãnh liệt.
Mệt mỏi đang không ngừng đánh úp lại, cô nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Cũng cùng thời gian đó, vùng ngoại thành của thành Đô.
Tầng cao nhất của một tòa nhà công nghiệp cũ kỹ, bốn bế đều không có lan can phòng hộ, hệ số an toàn là không.
Cuồng phong thổi qua, bình thủy tinh treo ở giữa không trung va chạm vào nhau, phát ra tiếng giòn vang chói tai.
Phía dưới vô số bình thủy tinh, hơn mười người phụ nữ đồ đen đứng thẳng tắp, lấy Thái Minh Kiều dẫn đầu.
Ở đối diện bọn họ, còn đứng một người đàn ông phong hoa tuyệt đại.
Giữa ngón tay của anh kẹp một điếu xì gà, bởi vì gió thổi mà cháy càng nhanh hơn.
Điếu thuốc cháy gần một nửa, khói mùi cuốn đầy trong không khí, mùi TL lạnh nhạt cuốn tới ùn ùn, Thi Vực hít vào một hơi thật sâu.
Ngón tay suông dài nhẹ nhàng vẩy bớt tro TL, cuối cùng anh cũng giơ tay lên đưa xì gà vào trong miệng, hút một hơi.
Hơi ngửa đầu, chậm rãi phun ra một vòng khói.
Rõ ràng là một động tác lơ đãng, lại ưu nhã làm cho người khác giận sôi.
Khí phách giữa phong cách lẫn cử chỉ đều hiển lộ rõ ràng, đẹp như thần để.
Không biết qua bao lâu, anh vê tắt đầu TL, chậm rãi sửa sang lại cổ áo hơi mất trật tự một chút.
Lạnh lùng quét nhìn người trước mặt, môi mỏng giương lên, đưa tay nắm lấy một bình thủy tinh.
Anh không có lấy bình thủy tinh xuống, mà là dùng phương thức càng trực tiếp hơn.
Ngón tay suông dài, gắp tờ giấy từ trong bình ra.
Mở ra, phía trên có một dòng chữ tinh tế: Sống không bằng ૮ɦếƭ.... Vạch ở trên cổ tay ba dao.
"Xâm sinh xâm ૮ɦếƭ?"
Thái Minh Kiều nhìn anh, trên mặt mang theo chút ý cười lạnh khiến người ta rất khó phát hiện ra.
Thi Vực chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, liền xé một nát bấy tờ giấy trên tay, mảnh nhỏ bị gió cuốn đi, rải tác tứ tung.
Thái Minh Kiều dùng tay chỉ anh: "Anh ...."
Pằng!
Một tiếng S***g vang vọng không trung.
Lấy S***g, lên đạn, P0'p cò, một loạt động tác này làm lưu loát liền một mạch.
Viên đạn xỏ xuyên qua chân Thái Minh Kiều, cô ta lảo đảo vài bước, cuối cùng dùng tay chống đỡ trên mặt đất mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
"Anh dám nổ S***g?!"
Cô ta đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt một mảnh đỏ thắm.
Pằng!
Lại là một tiếng S***g vang, một viên đạn lớn trực tiếp xuyên vào một cái chân khác của Thái Minh Kiều.
Đau đớn kịch liệt khiến cô ta toát mồ hôi lạnh đầm đìa, sau đó ngã trên mặt đất.
Cô ta muốn bò dậy từ dưới đất, đáng tiếc lực bất tòng tâm, mà một đám cấp dưới của cô ta, chỉ là móc S***g ra nhắm ngay Thi Vực, không ai hỏi đến sống ૮ɦếƭ của cô ta.
Sát thủ, là một nghề nghiệp không có nhân tính.
Lãnh huyết lạnh lùng, khát máu vô tình, tất cả mọi người đều sống vì mình, sẽ không bởi vì người bên cạnh mà có lộ ra một chút xúc động.
Gia nhập tổ chức này, Thái Minh Kiều liền vô cùng hiểu rõ điểm này.
Nhưng phàm là người không thù không hận, cũng sẽ không để bản thân lưu lạc thành một sát thủ không có thất tình lục dục.
Cho nên, cô ta hận!
Quỳ rạp trên mặt đất, Thái Minh Kiều nhìn Thi Vực cười tự phụ: "Anh rể tốt của tôi, anh thật là vô tình! Anh có biết không, trên người tôi và Thẩm Chanh đều chảy máu giống nhau! Tổn thương tôi, cô ta có thể cảm thấy vui sướng. Nhưng nếu anh giết tôi, cô ấy có thể sẽ thống hận anh cả đời ...."
"Người phụ nữ của tôi, sẽ vì một kẻ không quen biết mà thống hận tôi?"
Giống như là nghe được chê cười cực lớn, Thi Vực phát ra một tiếng cười rất nhỏ.
Thái Minh Kiều nghe tiếng, cũng cười theo: "Thẩm Chanh Tử, là một người nhớ tình cũ còn hơn tất cả phụ nữ trên thế giới. Cho nên mặc kệ tôi làm cái gì với cô ta, hại cô ta hại đến loại hoàn cảnh nào, cô ta cũng sẽ không hạ quyết tâm giết tôi."
"Khi còn bé, tôi tranh đồ đạc của cô ta, đoạt đồ chơi của cô ta, trêu cợt cô ta, trêu chọc cô ta, cô ta đều sẽ không đi so đo. Biết tại sao không? Bởi vì tâm tính cô ta thiện lương."
"Nhưng tôi lại không thích thiện lương của cô ta! Tất cả mọi người đều thích cô ta, nói cô ta hiểu chuyện, nói cô ta hiền lành, nói sau này cô ta sẽ gả cho một người đàn ông tốt! Rõ ràng đã là sa sút không chịu nổi, trở thành tôi tớ, nhưng lại có người quan tâm có người thích! Dựa vào cái gì?"
"Thái Minh Kiều tôi, kém hơn cô ta ở điểm nào? Muốn dáng người có dáng người, muốn tướng mạo có tướng mạo, không giống cô ta *** mà không có não, nhu nhược bất tài!"
"Cô ta làm hại người một nhà tôi không an bình, dù tôi dùng hết đủ mọi cách cũng muốn khiến cho cô ta trả giá thật lớn!"
Cô ta nói như vậy nhiều, Thi Vực lại chỉ nghe lọt được một câu.
Khi còn bé, tôi tranh đồ đạc của cô ta, đoạt đồ chơi của cô ta, trêu cợt cô ta, trêu chọc cô ta, cô ta đều sẽ không đi so đo.
Vị trí trái tim, như là bị đao khoét đi một khối.
Hơi đau.
"Các người còn đứng ngây ra đó làm gì, nhắm chuẩn anh ta!"
Thái Minh Kiều đột nhiên quay đầu lại, ra lệnh với mấy nữ sát thủ còn lại.
Nghe được chỉ thị của cô ta, tất cả mọi người nhanh chóng lên đạn, lần lượt nhắm ngay đầu và *** Thi Vực.
Chỉ cần P0'p cò, vô số viên đạn sẽ xuyên thấu thân thể của anh, khiến anh vùi thân trong biển máu.
Sự tình diễn biến đến cục diện này, như là nằm trong dự đoán của Thi Vực.
Ở bắt đầu cái trò chơi này thời điểm, anh cũng biết đây là một trường trong trò chơi trò chơi.
Bởi vì mặc kệ anh rút được xâm sinh hay xâm ૮ɦếƭ, kết quả đều giống nhau.
Trong ván cờ này, chẳng qua chỉ là muốn dụ anh vào chính giữa.
Chẳng qua đối phương chỉ muốn tất cả tài sản và mạng của anh, thế thôi.
Anh không nhanh không chậm lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, bấm một số điện thoại: "Văn kiện chuẩn bị xong chưa."
Giọng nói sâu lắng, giống như có vẻ uể oải.
Không biết đối phương nói gì đó, anh ừ một tiếng, sau đó treo cúp điện thoại.
Mười phút chờ đợi, dài dằng dặc đến giống như là một thế kỷ.
Thân Thái Minh Kiều trúng hai phát S***g, máu chảy trên đất, nhưng vẫn cắn răng gượng chống.
Cuối cùng thấy có người cầm một văn kiện túi đi tới từ cửa cầu thang hoang phế, trên mặt cô lộ ra nụ cười âm lãnh.
Thẩm Chanh Tử, ván này ai thua ai thắng đã thấy rõ ràng.
Từ nay về sau, cô mất đi không chỉ là một người đàn ông yêu cô nhất, còn mất đi linh hồn của cô!
"Đồ các người muốn."
Người tới đưa văn kiện thay Thi Vực, là Tần Cận.
Sau khi anh ta đi tới, dừng bước lại, tay liền giơ túi văn kiện lên.
Thái Minh Kiều liếc anh ta một cái, thấy trên tay anh ta ngoại trừ một phần văn kiện thật dầy thì không còn vật gì khác, liền buông lỏng cảnh giác.
"Cầm lấy!"
Ánh mắt của cô ta, từ đầu đến cuối đều dừng ở trên phần văn kiện kia.
Môn chủ đã đáp ứng cô ta, chỉ cần lấy được tài sản nghìn tỷ của Thi Vực, sẽ để cho cô ta mang theo một triệu rời khỏi Mị Cửu Môn.
Một triệu, chỉ cần nắm một triệu này tới tay, cả đời này của cô ta sẽ cơm áo không lo!
Có một triệu này, cô ta có thể dùng tư thái người thượng đẳng, nhìn Thẩm Chanh Tử làm việc hèn mọn.
Chỉ cần nghĩ tới người cô ta hận nhất sẽ sa sút giống như con chó, cô ta liền cảm thấy vui sướng!
Tần Cận cầm túi văn kiện đi tới, lúc giao đồ đến trong tay Thái Minh Kiều, anh ta lặng yên đưa cho Thi Vực một ánh mắt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc