Chọc Giận Bảo Bối - Chương 215

Tác giả: Hề Yên

Lại ái muội một lát, Thi Vực mới mở miệng hỏi cô: "Em cũng không biết đứng xếp ở phía trước một chút?"
"...."
Chủ đề dời quá nhanh, hơn nữa còn có chút đột ngột, Thẩm Chanh không phản ứng kịp.
"Chờ em rất lâu."
Tuy rằng danh sách đã điều động nội bộ, nhưng đối với những ứng viên ở phía trước cô, anh nhất định phải suy nghĩ hỏi thăm một hai câu.
Anh không thích nói nhiều nửa câu với những phụ nữ khác ngoại trừ cô.
Lúc này Thẩm Chanh mới nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh, cô cười cười: "Về sau không để anh đợi nữa."
"Ngoan."
*
Ra khỏi phòng làm việc, Thẩm Chanh ở dưới sự chỉ dẫn của một người, nhanh chóng làm xong thủ tục nhậm chức.
Thi Vực đồng ý đề nghị không cồng khai thân phận của cô, cho nên âm thầm sai người phong tỏa tất cả tin tức liên quan đến anh và cô.
Đến cả trận hôn lễ thế kỷ oanh động mấy thành phố, cũng không có ai có thể tra ra được.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao trước đó có nhân viên nói không tra ra được một chút tin tức.
Cho nên không có người biết, vị thư ký thực tập mới nhậm chức này, lại có thể là phu nhân của BOOS!
Bởi vì phòng làm việc còn chưa có xác định, Thẩm Chanh được an bài chính thức đi làm vào hai ngày sau.
"Mời đi phía này!"
Lúc rời đi, người phụ nữ mặc trang phục nghề nghiệp ở trước mặt dẫn đường cho cô.
Lúc đi ngang qua khu làm việc, Thẩm Chanh liếc vào bên trong một chút, tất cả nhân viên đều đang cúi đầu làm việc.
Nhưng cô mới vừa đi xa, mấy người nhân viên liền tiến tới một chỗ.
"Đó chính là thư ký mới của tổng giám đốc?"
"Đúng vậy, chính là cô ta. Lại nói, dáng dấp rất đẹp mắt nha!"
"Bộ dạng xinh đẹp thì làm được cái gì, làm việc ở bên cạnh tổng giám đốc là dựa vào năng lực, không có năng lực, xinh đẹp hơn nữa cũng vô dụng. Đều có thể bị cuốn gói bất cứ lúc nào!" Một nhân viên có vẻ mặt khinh miệt.
"Lời này cũng không sai, hơn nữa BOOS chúng ta là ai chứ, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, đều nhìn không thuận mắt với phụ nữ bình thường, dù cô ta có vài phần tư sắc, chưa chắc BOOS sẽ nhìn thêm cô ta vài lần."
Bên này, các nhân viên tranh thủ lúc rảnh rỗi, bàn tán xôn xao.
Bên kia, quản lý bộ phận nhân sự đợi tròn ba tiếng, mới đợi được cơ hội xin chỉ thị của Thi Vực, muốn an bày phòng làm việc của thư ký tổng giám đốc ở đâu.
Biết tính cách Thi Vực khiến cho người ta không nắm chắc, quản lý bộ phận nhân sự không dám qua loa.
Lúc đang dò hỏi, thậm chí có chút nơm nớp lo sợ.
Trước kia nơi làm việc của thư ký vẫn luôn cách phòng làm việc của tổng giám đốc khoảng hai phòng, sau đó thư ký bị xóa bỏ, cho nên không biết nên an bày như thế nào.
Thi Vực phê duyệt văn kiện không ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Ở chỗ này."
Quản lý bộ phận nhân sự vẫn luôn cúi đầu, nghe được câu này thì không khỏi ngẩng đầu lắp bắp kinh hãi.
Chỗ này?
Sao phòng làm việc của thư ký có thể ở trong này!
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng anh vốn không dám hỏi nhiều, BOOS lên tiếng, nơi này thì nơi này đi.
Thi Vực nhăn đầu lông mày, vẽ một chữ ký xinh đẹp ở phía dưới văn kiện, "Thư ký phải phục vụ cho cấp trên bất cứ lúc nào."
Vẻ mặt quản lý toát mồ hôi lạnh, "Này .... Này ...."
Anh ta ấp úng, qua một lúc lâu cũng không nói được một câu hoàn chỉnh, hiển nhiên thật sự đã quên mình nên nói cái gì rồi.
Thi Vực không kiên nhẫn ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc nhìn anh ta: "Lập tức an bài người phụ trách, dùng một tường thủy tinh, ngăn cách ra một phòng làm việc."
Vẻ mặt anh lạnh lùng, khiến quản lý không nhịn được mà sinh lòng sợ hãi, không dám nhìn tới mặt của anh.
Quản lý liên tục đáp lại, "Vâng vâng, tôi lập tức làm ngay."
Nói xong, giống như chạy trốn rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc.
Sau khi đóng cửa lại, quản lý lau một vốc mồ hôi.
Cảm khái: Khí tràng của boos không phải mạnh mẽ bình thường đâu.
Nếu tố chất tâm lý yếu kém chút nào, sẽ hoàn toàn không chịu nổi!
Buổi tối, Thẩm Chanh vừa ăn cơm xong, Ôn Uyển đã tới, còn mang theo một c*** bổ đến.
"Đây là tổ yến thượng đẳng, mẹ cố ý nhờ bạn mang về từ nước ngoài, rất tốt cho người đang mang thai."
"Đây là mứt táo mới, không chứa bất kỳ vật liệu gia tăng nào, mỗi ngày ăn hai ba viên, bổ khí bổ huyết."
"Còn có cái này ...."
"Mẹ chồng."
Cuối cùng Thẩm Chanh cũng không nhịn được cắt đứt lời nói của Ôn Uyển,
Cô đi đến trước mặt Ôn Uyển, kéo tay của bà, khóe môi gợi lên nụ cười, mang theo ôn nhu hiếm thấy, "Chúng ta đi dạo một chút?"
"Con á." Ôn Uyển cười một tiếng, nhẹ vỗ tay của cô, "Có phải chê mẹ quá dài dòng không?"
"Tuyệt đối không có."
"Mẹ cảm thấy có."
Thi Vực vẫn luôn ngồi ở bên cạnh không nói được lời nào, đột nhiên khép tạp chí kinh tế tài chính lại, ngẩng đầu nói một câu như vậy.
"...."
Thẩm Chanh mặc kệ anh, đưa tay lôi kéo Ôn Uyển đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của hai người, Thi Vực nhẹ nhàng giơ khóe môi lên, yêu mị lại tà mỹ.
Nữ hầu bên cạnh nhìn thấy anh cười, khắc chế không được muốn nhìn anh thêm vài lần, nhưng lại không dám quá lộ liễu, cho nên đành phải yên lặng cúi đầu xuống ....
Ôn Uyển mang theo Thẩm Chanh đi bờ biển, không khí nơi đó tươi mát.
Hai người ngồi trên bậc thang bên bờ biển, nhìn từng đôi tình nhân tay trong tay đi qua, vẫn luôn không nói với nhau câu nào.
Không biết qua bao lâu, là Thẩm Chanh mở miệng phá vỡ yên lặng trước: "Lúc ly hôn, đau lòng sao?"
Biết Ôn Uyển và Thi Diệu Quang ly hôn là vì một tiểu tam, trong lòng Thẩm Chanh cảm thấy có chút không đáng cho bà.
Nhưng đồng thời lại cảm thấy, không có gì là không bỏ xuống được.
Đàn ông như vậy, ly hôn muộn một phút chính là *** chính mình.
Nghe thấy cô hỏi như vậy, Ôn Uyển thu hồi tầm mắt nhìn phía xa, quay đầu nhìn cô cười cười: "Lúc ấy, giống như là đánh thuốc mê, không biết đau."
Thẩm Chanh gật gật đầu, có lẽ cảm thấy vấn đề này không nên hỏi, liền không nói gì nữa.
Ôn Uyển lại lên tiếng: "Không có phụ nữ nào có thể chăm sóc song song cả sự nghiệp và gia đình, mẹ là ví dụ tốt nhất, vì công việc mà mất đi một gia đình."
Thẩm Chanh nhìn bà, nâng khóe môi, nói: "Phụ nữ nào thành công ,à không có một đoạn hôn nhân thất bại? Đàn ông mà, động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, trái tim mất, *** cũng vô ích. Sớm chút bứt ra, mới đúng là quyết định sáng suốt nhất."
Ôn Uyển nghe những lời này của cô, lại nở nụ cười, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Cho nên, không có gì là không bỏ xuống được."
Nói xong do dự một lát, lại nói: "Ít nhất mẹ còn có một đứa con trai sẽ giúp mẹ không chịu thương tổn nữa, và con - người mà con trai mẹ yêu nhất."
"Đúng, mẹ còn có tụi con."
Mà bọn họ, vĩnh viễn đều sẽ ở chỗ này.
Thẩm Chanh nhìn xa xa, qua thật lâu cũng không nói thêm lời nào.
Ôn Uyển cũng nhìn chằm chằm một chỗ, lâm vào trong trầm tư thật sâu.
Đêm, sâu.
Lúc Thẩm Chanh trở lại biệt thự đã vừa đúng chín giờ, sau khi Ôn Uyển đưa cô trở lại, cũng trở về nhà của mình.
Sau khi lên lầu, trong phòng ngủ không có một bóng người.
Lại nhìn phòng sách bên kia, đèn sáng rỡ.
Thẩm Chanh đi đến bên ngoài phòng sách, nhẹ nhàng đè tay nắm cửa xuống, mở cửa phòng.
Bên trong, Thi Vực đang đưa lưng về phía cửa, ngồi ở trên ghế xoay trước bàn làm việc.
Thẩm Chanh rón ra rón rén đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cô đi qua, vươn tay che mắt của anh, che kín môi của anh.
Thi Vực trấn định tự nhiên, khẽ cắn lòng bàn tay của cô, nhẹ nhàng chế trụ eo của cô một cái, để cô ngồi xuống trên đùi của anh.
Trong đôi mắt thâm sâu hàm chứa ý cười yêu thương cưng chìu, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong ***.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc