Chọc Giận Bảo Bối - Chương 213

Tác giả: Hề Yên

Thi Vực lấy tay nhẹ nhàng *** mặt trắng nõn của Thẩm Chanh, trong đôi mắt thâm sâu tràn ngập tình yêu và yêu thương cưng chìu với người phụ nữ trước mắt này.
"Bốp" một tiếng, Thẩm Chanh duỗi tay thon dài đẩy anh ra, trong miệng lầu bầu, "Rất ngứa, đừng làm rộn!"
Thi Vực giương nhẹ khóe môi, nụ cười càng sâu, cong ngón trỏ lên cạo xuống trên lỗ mũi nhỏ của cô.
Thẩm Chanh nhíu nhíu mày.
Thi Vực cứ chống nửa gò má như vậy, nhìn cô chăm chú.
Nhìn tư thế của cô, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, duỗi tay thon dài ra kéo chăn bị rơi trên sàn nhà lên giường, đắp lên thân thể Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh thoải mái trở mình, tiếp tục ngủ.
Một tia sáng thông qua màn che cửa sổ chiếu rọi vào, vừa vặn chiếu lên trên giường.
Thi Vực híp mắt sâu thẳm lại, giơ tay lên liếc mắt nhìn đồng hồ, vén chăn lên, ưu nhã đứng dậy.
Vì để không đánh thức Thẩm Chanh, anh đặc biệt thả nhẹ tiếng bước chân, lặng lẽ đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy ào ào rất nhanh truyền đến, người trên giường vẫn chưa tỉnh, lại trở mình tiếp tục ngủ.
Trong phòng tắm, nước phun từ dưới vòi hoa sen chảy lên trên người Thi Vực.
*** màu lúa mạch, cánh tay mạnh mẽ có lực, dáng người đều đặn.
Sau khi tắm xong, Thi Vực đi ra khỏi phòng tắm, đi đến tủ quần áo trong căn phòng cách vách lấy ra một bộ tây trang, chậm rãi mặc lên.
Anh hoàn toàn là một cái giá áo, mặc kệ quần áo gì mặc ở trên người anh đều dễ coi.
Tây trang là bộ Thẩm Chanh đã mua khi đi dạo phố vào ngày hôm qua, chế tác tinh tế, cắt xén thích hợp, mới lạ nhưng lại không mất đi vẻ chững chạc, mặc ở trên người anh, giống như là đặc biệt làm theo yêu cầu số đo của anh.
Bình thường, quần áo của Thi Vực chỉ mặc một ngày, bởi vì anh có tính thích sạch sẽ nghiêm trọng, nhưng hôm nay lại phá lệ.
Đơn giản là vì, quần áo do Thẩm Chanh mua.
Trên giường, Thẩm Chanh dùng một cước đá văng chăn mền ra, lấy tay vuốt vuốt mắt buồn ngủ nhập nhèm, tỉnh lại.
Cô mở mắt ra, ngáp một cái, cẩn thận xoay người xuống giường.
Kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời chợt chiếu vào.
Thẩm Chanh vẫn chưa thích ứng với ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ, tay phải che hai mắt, một hồi lâu sau mới để xuống.
Bên hông truyền đến một trận xúc cảm, Thi Vực ôm cô từ phía sau, cúi đầu tựa ở trên vai Thẩm Chanh, "Tỉnh rồi?"
Thẩm Chanh ừ một tiếng, giọng nói mềm nhũn, mang theo vài phần hương vị hờn dỗi.
Thi Vực dùng hô hấp nhẹ nhàng đảo qua cổ của cô, rơi từng nụ hôn lên cổ của cô.
Thẩm Chanh cảm thấy cổ tê tê dại dại, nghiêng đầu sang bên cạnh một chút, không an phận lộn xộn.
Thi Vực buông tay ôm trên eo cô ra, nhưng cô lại đột nhiên đưa tay ôm lấy anh.
Thân thể mềm nhũn dán sát anh, cô còn cố ý cọ xát lên người anh.
Mặt Thi Vực âm trầm, kéo người nào đó đang quấn trên thân thể ra, khóe môi Khêu g** nhẹ nâng lên: "Em đây là đang cố ý đùa với lửa?"
Ánh mắt Thẩm Chanh rời rạc khắp nơi, vuốt vuốt mái tóc dài của mình, không nói gì.
Thi Vực nhíu nhíu mày, động tác dịu dàng đẩy cô ra, vươn tay cài nút áo.
Vừa cài lên, Thẩm Chanh liền cười áp vào trên người của anh, tay mềm mại trèo lên trước *** của anh, từ từ dời về phía nút tây trang ....
Ngón trỏ và ngón giữa kẹp nút áo ngắt một cái, dễ dàng cởi nút Thi Vực vừa cài lên.
Thi Vực nheo con ngươi lại, sắc mặt trầm xuống, lại giơ tay lên cài nút áo lại.
Thẩm Chanh câu môi cười, tiếp tục cởi nút của anh.
Khuôn mặt nhỏ lớn cỡ bàn tay, tinh tế quyến rũ, Thi Vực nhìn thấy, trong lòng liền rung động một trận.
Yên lặng cài nút tây trang lên, ai ngờ Thẩm Chanh lại chơi xấu, cởi nút của anh.
Thi Vực lãnh khí, không nói lời nào, duỗi tay thon dài ra cài nút lại.
Thẩm Chanh cảm thấy không vui, vì vậy xoay người quay lại trên giường nằm xuống, kéo chăn mền qua che đầu lại.
Cử động của cô, khiến Thi Vực không nhịn được nhếch miệng.
Anh đi qua, muốn vén chăn lên, nhưng chăn mền bị cô túm chặt, không cho anh xốc lên chút nào.
Sau đó, giọng buồn buồn của Thẩm Chanh truyền đến từ trong chăn mền, "Anh là ông chủ, muộn một chút có sao đâu..."
Sao không thể ngủ với cô thêm một lát!
Lúc này Thi Vực mới hiểu, vừa rồi người phụ nữ này quấn lấy anh, là không muốn để cho anh đi công ty.
Bất giác, khóe môi nâng lên một nụ cười khẽ, "Muốn ôm anh ngủ?"
"Ai muốn ôm anh ngủ!"
"Em."
Thi Vực nói xong, lại thuận tay cởi bỏ áo khoác, lên giường nằm ở bên người cô, chui vào trong chăn ôm cô.
Thẩm Chanh được anh ôm trong *** như vậy, không khỏi nghĩ đến một câu.
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều. (đêm xuân ngắn ngủi trời lên cao, từ nay về sau quân vương không lầm triều sớm)
Khụ!
Cô sắp sửa phải trở thành yêu phi mà người người đều muốn diệt trừ rồi...
Lại nằm một lúc, Thẩm Chanh mới mở mắt ra, đưa tay đẩy anh, "Không còn sớm nữa."
Thi Vực ừ một tiếng, tham luyến mùi của cô, qua được vài phút, mới bằng lòng buông cô ra.
Anh xoay người xuống giường mặc quần áo tử tế, cúi người hôn một cái ở trên trán Thẩm Chanh: "Nhớ sai người đi đưa sơ yếu lý lịch."
Thẩm Chanh lười lười đáp lại một tiếng, "Ừ."
Thi Vực yêu thương cưng chìu vuốt vuốt đầu của cô, "Ngoan."
Nhìn Thẩm Chanh lại nhắm mắt lại, anh xoay người ra khỏi phòng, phân phó tài xế chuẩn bị xe.
Nhân viên tập đoàn Đế Cảnh, hôm nay đặc biệt vui mừng, nhất là nữ nhân viên.
Biết được hôm nay Thi Vực sẽ đến, hơn nữa sẽ ở công ty một thời gian rất lâu, tất cả mọi người đều điên cuồng rồi.
Trong thang máy, tất cả mấy vị mỹ nữ tầng cao đều đang bận rộn trang điểm lại, vừa tranh thủ lúc rảnh rỗi thảo luận Thi Vực có thể lại trở nên đẹp trai hơn không.
"Aizz, không biết có bao nhiêu phụ nữ nằm mơ cũng nghĩ đến muốn gả cho loại đàn ông cực phẩm chất lượng tốt trăm năm mới gặp một lần như BOOS của chúng ta."
"Đúng vậy, người đẹp trai, giàu có, khí chất xuất sắc, đương nhiên là một người mà phụ nữ đều muốn gả!"
"Trước đây nghe nói BOOS có bạn gái, ở trên mạng cũng có thể tra ra được tin tức này, thế nhưng không biết tại sao trong hai ngày nay, tìm kiếm lần nữa, lại ;à một mảnh trống rỗng." Một lãnh đạo biết hơi nhiều một chút nói.
"Chuyện này còn cần nghĩ sao? Nhất định là chia tay rồi, BOOS chúng ta là nhân vật nào, tuyệt đối không cho phép có một chút tin tình cảm xuất hiện ở trên người của ngài ấy. Cho nên sẽ không tra được tin tức của ngài ấy và bạn gái trước kia..."
"Lời này tôi đồng ý."
Đúng lúc đó, cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, các cô đã đến tầng tổ chức hội nghị.
Trong nháy mắt tất cả mọi người đều thay đổi thành vẻ mặt nghiêm túc, bộ dáng hoàn toàn không giống với trong thang máy vừa rồi.
Phòng họp rất lớn, tất cả cao tầng dựa theo thứ tự trước sau lần lượt tiến vào, ngồi xuống ở vị trí phù hợp.
Thi Vực là người đến cuối cùng, anh vừa xuất hiện, dẫn tới phía dưới xôn xao không nhỏ.
Tây trang màu đen, dáng người cao to, bả vai hoàn toàn thể hiện ra đủ cảm giác thiết kế, kẹp cravate màu vàng kim, đồng hồ màu đen chế tác giới hạn, cả người đều toát lên sự cao quý không gì sánh kịp.
Quả thật là, nam cao tầng trong phòng họp vừa so sánh với anh, liền có vẻ ảm đạm thất sắc.
Thi Vực trực tiếp ngồi xuống ở chỗ dành riêng cho anh, chỉ nói đơn giản hai câu, liền đứng dậy rời đi.
Trong phòng họp là một mảnh lặng ngắt như tờ!
Đối với tổng giám đốc bá đạo này, bọn họ vốn không dám có một chút nghị luận.
Thi Vực, mặc kệ đang ở đâu, tất cả mọi người đều sẽ kính sợ anh ba phần.
Năng lực quản lý của anh cực kỳ mạnh, đã đến mức không thể địch nổi.
Dù sao, đứng thứ ba trong danh sách tỷ phú toàn cầu, tiếng tăm này không phải tùy tùy tiện tiện là có thể có được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc