Chọc Giận Bảo Bối - Chương 189

Tác giả: Hề Yên

Xuất kích lần nữa, Thi Vực vẫn dễ dàng né tránh.
Trong lòng Mạc Khuynh Tâm âm thầm hoảng hốt.
Dùng thân thủ của cô ta, ở trong trại huấn luyện gần như không có ai có thể địch nổi, hiện tại lại có thể có người có thể tránh thoát?
Cô ta không khỏi hăng hái lên, bắt đầu hiếu kỳ, nếu như Thi Vực ra tay, sẽ là như thế nào.
Đồng thời, Mạc Khuynh Tâm cũng mang theo một chút tức giận: "Anh né tránh thờ ơ như vậy, là xem thường tôi?"
Bạn nào mún đọc trước 400 chương liên hệ : [email protected] nhé ;)
Bẩm sinh đã ưu tú khiến cho từ nhỏ ánh mắt của cô ta lúc nào cũng cao hơn đầu, tự nhiên chịu không nổi khinh thị như vậy.
Nghe được lời của cô ta, Thi Vực lại phát ra một tiếng cười rất nhỏ, "Ngoại trừ người phụ nữ tôi, dù là ai thì tôi cũng xem thường!"
Mạc Khuynh Tâm nghe tiếng, không khinh địch, bắt đầu dốc hết sức ra tay, mỗi một chiêu đều là vừa nhanh vừa mạnh.
Am hiểu chiến thuật là tốc chiến tốc thắng, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, không có ưu thế ở trên thể lực, không đánh kiểu tiêu hao nổi.
Cho nên lần này cô ta dùng phương thức khác, một quyền đánh tới mặt Thi Vực, đồng thời dưới chân cũng không ngừng, đưa chân phải ra quét ngang xuống phía dưới, dùng chân trái làm trục tâm vẽ ra một hình cung.
Tất cả đều phát sinh trong lúc điện quang hỏa thạch, Mạc Khuynh Tâm chỉ thấy Thi Vực lui về sau một bước, sau đó lưu loát chợt lách người, lại bị anh tránh khỏi.
Cùng lúc đó, một tay Mạc Khuynh Tâm chuẩn bị quyền chường xong, nhảy lên hung hăng đánh xuống phần cổ Thi Vực!
Thi Vực dùng bất biến ứng vạn biến, chỉ duỗi tay kia cầm cánh tay bị áo che lấp của Mạc Khuynh Tâm, khẽ dùng sức....
Chỉ trong giây lát, anh liền buông, để bản thân thoát khỏi phạm vi chiến đấu.
Từ phát động tấn công đến kết thúc qua loa, Mạc Khuynh Tâm đến một góc áo của anh cũng không ᴆụng được.
Thi Vực hoàn toàn khinh thường ra tay với một người phụ nữ, thấy Mạc Khuynh Tâm đứng im sững sờ tại chỗ, anh còn ung dung móc khăn tay lụa ra lau lau đầu ngón tay.
Mạc Khuynh Tâm biết, anh là đang lau bàn tay vừa mới chạm qua cánh tay cô ta.
Anh thậm chí đến ᴆụng vào cũng cảm thấy bẩn!
Cảm giác nhục nhã như vậy khiến cho Mạc Khuynh Tâm có chút mất trí trong nháy mắt, cô ta lần nữa bất chấp tất cả tấn công lên, lần này không có quy tắc đặc biệt gì, cũng không có chiêu thức nhiều biến hóa, cô ta chỉ là muốn khiến người đàn ông trước mặt này biết bản thân anh sai lầm.
Thế nhưng Thi Vực vẫn luôn tránh né, vốn không đánh trả chính diện chiêu thức của cô ta.
Mạc Khuynh Tâm biết đây là Thi Vực khinh thường cô, cho nên cô ta trở nên có chút nóng nảy.
Bắt đầu vừa xuất chiêu, vừa phát động thế công ngôn ngữ, cố gắng dùng phép khích tướng khiến Thi Vực ra tay.
Cô ta nói đứt quãng rất nhiều, nhưng lại không có chút hiệu quả nào.
Vì vậy Mạc Khuynh Tâm liền biết, trái tim của người đàn ông trước mắt này, chỉ có một người phụ nữ mới có thể dao động.
Có lẽ người bên ngoài nhìn vào, thế lực hai người là ngang nhau, nhưng chỉ là nhìn có vẻ mà thôi.
Mạc Khuynh Tâm đã dùng hết toàn lực, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng chèo chống không để cho mình nhìn có vẻ nhếch nhác.
Ngược lại, Thi Vực mặt không cảm xúc gì thoải mái đối địch, chỉ dựa vào né tránh lại đã khiến Mạc Khuynh Tâm hao hết sức lực.
Thắng thua đã sớm định đoạt.Bạn nào mún đọc trước 400 chương liên hệ : [email protected] nhé ;)
Mạc Khuynh Tâm đã gần kiệt sức, dùng hết toàn lực chém ra một quyền: "Hôm nay tôi nhất định phải khiến cho anh động thủ!"
Một quyền mang theo thế sét đánh lôi đình như vậy cũng bị Thi Vực dễ dàng tránh thoát, đến cả áo sơ mi của anh cũng không có lộn xộn trong lúc tránh né vừa rồi, lạnh lùng liếc nhìn cô ta: "Cô còn không xứng."
Nói xong, anh xoay người rời đi, ngay cả bước chân cũng không có ngừng lại chút nào.
Mắt thấy bóng lưng Thi Vực sắp biến mất giữa cầu thang, Mạc Khuynh Tâm sử dụng ra đòn sát thủ: "Bí mật về Thẩm Chanh, tôi đoán anh nhất định muốn biết!"
Trông thấy cuối cùng Thi Vực cũng ngừng lại, trên mặt Mạc Khuynh Tâm khơi gợi lên chút nụ cười thực hiện được.
Ngay vào lúc Mạc Khuynh Tâm cho rằng cô ta sắp đạt được, chân Thi Vực đột nhiên chuyển động.
"Bí mật của người phụ nữ tôi, không tới phiên người thứ ba đến nói cho tôi biết!"
Lạnh lùng vứt lại một câu, Thi Vực sải bước đi xuống cầu thang.
Có một số việc cô không nói, anh cũng có được một ngàn vạn loại phương pháp tra ra.
Anh cũng không có chút hứng thú biết tại sao người phụ nữ này phải đột nhiên lựa chọn lộ ra bản tính!
Rời khỏi 19 thành hoàng đế, Thi Vực gọi một cú điện thoại điều động tất cả thủ hạ, ra lệnh cho bọn họ phải tra được tung tích của Thẩm Mộc trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng mà, bọn họ lật tung thành Giang cả một đêm, cũng không có tra ra được một chút manh mối.
Tất cả mọi người đều rất rõ ràng, lần này, Thi Vực gặp phải đối thủ chân chính!Bạn nào mún đọc trước 400 chương liên hệ : [email protected] nhé ;)
Khi Thẩm Chanh tỉnh lại, bên cạnh không có một bóng người.
Cô ngồi dậy từ trên giường, nhìn vị trí bên cạnh, ga giường sạch sẽ.
Đưa tay thăm dò chút nhiệt độ trên giường, lạnh lẽo.
Trực giác nói cho cô biết, lúc trời tối hôm qua, anh không ngủ cả đêm.
Xoay người xuống giường, cô đến dép cũng không mang, liền mở cửa phòng đi ra ngoài.
Trời đã sáng, nhưng trong thư phòng lại vẫn sáng đèn.
Cửa phòng nửa đóng, ngọn đèn mờ nhạt tràn ra thông qua khe cửa.
Thẩm Chanh đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Thi Vực đang dựa vào trên sofa bên bàn viết, nhắm mắt lại.
Tay của anh còn đặt ở vị trí huyệt thái dương, xem ra, vừa mới ngủ thi*p đi.
Thẩm Chanh cầm một tấm chăn mỏng từ bên cạnh, đi qua định đắp lên cho anh.
Còn chưa chạm vào anh, anh lại đột nhiên vươn tay cầm cổ tay của cô, nhẹ nhàng kéo một cái.
Dưới chân Thẩm Chanh không vững, trực tiếp nhào vào trong иgự¢ của anh
Ngay sau đó, bàn tay chặt chẽ nhốt chặt eo của cô, cánh môi ấm áp bao phủ lên.
"Ưm ...."
Thẩm Chanh sững sờ một lúc, mới đưa tay đẩy anh ra.
Muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại càng ôm chặt hơn, hôn đến càng thêm dùng sức.
Như đang muốn ép cô vào trong máu, cưng chiều vào trong xương.Bạn nào mún đọc trước 400 chương liên hệ : [email protected] nhé ;)
Thẩm Chanh muốn đẩy anh ra, nhưng giãy giụa mãi vẫn không thoát khỏi иgự¢ của anh, ngậm lấy cánh môi của anh, cắn xuống!
"Ưm ...."
Thi Vực ngược lại hít một hơi khí lạnh, sau đó buông môi của cô ra.
Nhưng chỉ có điều rời đi ba giây, anh lại cúi đầu một lần nữa, hung hăng ngậm chặt môi của cô.
Đầu lưỡi cạy hàm răng của cô, quét khắp mỗi một chỗ trong miệng của cô.
Thẩm Chanh lại cắn anh một lần nữa, nếm đến hương vị tanh mặn.
Thi Vực ngừng động tác, hai tay dời khỏi eo cô, bưng lấy mặt của cô, ánh mắt lạnh lùng: "Em cắn anh?"
Thẩm Chanh nhìn thẳng anh, cũng không trả lời vấn đề của anh.
Nhìn máu tràn ra từ trên môi anh, chảy trượt xuống môi, lại qua rất lâu, cô mới lạnh nhạt lên tiếng: "Không tìm được sao."
Lúc cô nói lời này, giọng điệu đặc biệt bình ổn.
Không phải câu hỏi, ngược lại như là đang trần thuật.
Thấy cô như thế, hai mắt Thi Vực đột nhiên đỏ ngầu một mảnh!
Anh buông tay bưng lấy mặt cô ta, dùng một tay ghì cô vào trong иgự¢.
Gác cằm lên trên vai của cô, nhắm mặt, trầm giọng âm u: "Bà xã."
Thẩm Chanh nhẹ nhàng ừ, bị anh ôm chặt vào lòng, nghe anh gọi bà xã, lại cảm thấy rất yên tâm.
Thi Vực càng thêm dùng sức ôm chặt cô, tiếp tục nói nhỏ ở bên tai cô: "Bà xã ...."
"Đừng gọi nữa." Thẩm Chanh nhếch môi cười cười, lấy tay ôm eo của anh, "Em biết anh tìm cả đêm, mệt sao, mệt rồi cứ thì ngủ một lát đi."
"Không mệt." Anh nói không mệt, nhưng đến mắt cũng không mở nổi.
"Em biết anh mệt, nhanh ngủ đi."
Thẩm Chanh không phải không hiểu rõ tình cảnh hiện tại.
Mạc Khuynh Tâm có chuẩn bị mà đến, giao chiến với cô ta, nhất định sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.
Điều duy nhất có thể làm bây giờ, chính là tỉnh táo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc