Chọc Giận Bảo Bối - Chương 184

Tác giả: Hề Yên

Anh cố ý nhấn mạnh chữ \'Lại\' và \'Hôn\' đến vô cùng nặng, khiến Diệp Tử vừa nghe liền đỏ mặt.
Cô muốn đẩy Tần Cận ở trước mặt ra, Tần Cận lại càng dùng sức siết chặt cằm của cô, tay kia trực tiếp ôm eo của cô, kéo cô vào trong ***.
Diệp Tử nhào vào trong *** của anh, mặt đỏ đến càng lợi hại hơn.
Cô muốn vùi đầu xuống dưới, thế nhưng Tần Cận không cho cô cơ hội này, phác họa cằm của cô: "Không gọi thật sao, vậy thì tới hôn lưỡi một cái!"
"Ưm...."
Miệng Diệp Tử vừa bị ngăn chặn, Tần Cận liền bắt đầu cường thế tiến công chiếm đóng thành trì, động tác thuần thục cạy hàm răng của cô.
Quấn lấy đầy lưỡi của cô, khiến cô và anh dây dưa chung một chỗ.
Cả người Diệp Tử đều là mộng.
Đây .... Đây là hôn lưỡi?
Tần Cận uống nhiều R*ợ*u, ở dưới sự thúc đẩy của R*ợ*u, lửa trong máu được đưa lên.
Một tay anh giữ cái ót của Diệp Tử, một tay bưng lấy mặt Diệp Tử, chống đỡ cô đến trên cửa xe.
Đầu lưỡi quét qua mỗi một chỗ trong khoang miệng của cô, tay thăm dò vào *** áo của cô.
"Ưm!"
Lúc Diệp Tử tỉnh táo lại, cắn đầu lưỡi của anh.
Tần Cận *** ra tiếng, rời khỏi môi của cô, thở dốc, con ngươi mang theo *** tràn ngập một chút giận dữ: "Em cắn ông đây!"
Diệp Tử dựa lưng vào trên xe, lấy tay chống *** của anh, đỏ mặt hừ hừ "Liền cắn anh! Ai cho anh vươn tay vào *** áo của em chứ!"
Tần Cận nổi giận, nện một đấm lên trên xe: "Em là người phụ nữ của ông đây! Ông đây hôn một chút sờ một chút cũng không được ư?"
"Là bạn gái, không phải phụ nữ." Diệp Tử tốt tính muốn uốn nắn cho anh, mặt vẫn có chút đỏ lên.
"Người khác hẹn hò ba ngày lên giường, chúng ta ở cùng nhau đã bao lâu, còn không cho ông đây khai trai!"
Đèn đường mờ mờ, trên mặt anh tuấn của Tần Cận ngoại trừ có chút ẩn giận, còn mang theo một chút ửng hồng.
Theo ý anh, chuyện Tra t** đàn ông nhất chính là nhìn vưu vật trước mặt lại không thể ăn, muốn cấm dục!
Diệp Tử vô tội nhìn anh: "Khai trai là khai như thế nào?"
Tần Cận: "...."
Thấy anh không nói gì, Diệp Tử lại hỏi, "Rốt cuộc khai trai phải khai như thế nào?"
Tần Cận lấy tay chống xe, kề sát thân thể ở trên người cô, đè ép cô, giọng nói khàn khàn mà hấp dẫn: "Có biết xe chấn là cái gì không?"
Vừa nghe đến hai chữ xe chấn, mặt vừa mới hòa hoãn của Diệp Tử lại hồng rồi.
Tần Cận duyệt qua vô số phụ nữ, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua loại như Diệp Tử này.
Vừa nhìn thấy mặt cô đỏ lên, liền không khống chế nổi tà niệm trong lòng.
Mẹ * !
Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, rút tay lại, sửa sang lại áo sơmi mất trật tự một chút, mở cửa xe ngồi vào trong xe.
Diệp Tử đứng ở bên cạnh xe, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh ....
Tần Cận khởi động xe, mới lạnh lùng liếc nhìn Diệp Tử ngoài xe, "Lên xe."
"À!"
Diệp Tử đáp lại một tiếng, ngoan ngoãn mở cửa xe ngồi xuống.
Vừa mới ngồi vào, còn chưa kịp cài dây an toàn, xe liền nhanh chóng phóng đi.
"Á!"
Diệp Tử theo bản năng bắt lấy tay vịn phía trên, hét toáng lên.
Lần trước khi Tần Cận tăng tốc độ, cô bị dọa đến không nhẹ, lúc xuống xe cả khuôn mặt đều trắng bệch.
Cơn ác mộng vẫn chưa tản đi, lại tiếp tục ôn chuyện cũ, Diệp Tử không tiếp thụ nổi.
"Á!"
"Á ...."
Nghe tiếng thét chói tai của cô, Tần Cận tìm được khoái cảm.
Cuối cùng anh quay đầu liếc nhìn Diệp Tử, thả chậm tốc độ xe một chút.
Chỉ là, trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn không có nhiệt độ, giọng nói càng thêm khàn khàn dữ dội: "Còn không qua đây ôm eo của anh."
Vừa nghe được giọng nói của anh, Diệp Tử liền buông lỏng tay, bổ nhào về phía người đàn ông bên cạnh, đưa tay liền ôm chặt eo của anh.
Tần Cận nhìn thẳng lái xe, lái ra một đoạn thật xa, anh mới ung dung mở miệng: "Qua ba tháng nữa, chúng ta lên giường."
Diệp Tử thoáng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, "Lên, lên, lên gì?"
"Lên giường!"
"Anh ...."
"Em không muốn, anh liền *** em, sau đó cưới em."
"Anh ...."
"Ông đây thích em, em còn không muốn, ngậm miệng lại đừng nói gì cả, nếu không hiện tại liền kéo em về nhà lên giường."
"...."
Diệp Tử ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa.
Tần Cận đạp một cước xuống chân ga, xe lái bay nhanh ra ngoài.
Đêm, càng sâu.
Vừa bị thả đến trên giường còn chưa đến mười phút, Thẩm Chanh liền tỉnh dậy.
Mở mắt ra, nhìn thấy Thi Vực nghiêng dựa vào bên cạnh, anh nhắm mắt lại, nhíu mày, nhìn có vẻ hơi mệt.
Thẩm Chanh biết anh mệt mỏi.
Đưa tay nhẹ khẽ đẩy đẩy anh, "Đi tắm rửa."
Cô vừa dứt lời, anh lại đột nhiên xoay người qua, ngay cả mắt cũng không có mở ra, liền đưa tay kéo cô vào trong lòng.
Cuối cùng, vùi mặt ở trên xương quai xanh của cô, ngửi ngửi mùi trên người cô, thấp giọng nói: "Tối nay không tắm."
"Có mùi mồ hôi."
"Ừ, không tắm."
"Có mùi R*ợ*u."
"Không tắm."
"Có mùi TL."
"Thật phiền phức."
Mặt Thi Vực mang theo lạnh lẽo, mở mắt ra nhìn cô một cái, vẫn là xoay người xuống giường, quay người đi vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm đóng lại, rất nhanh liền vang lên tiếng nước chảy ào ào.
Thẩm Chanh cười cười, trở mình tính tiếp tục ngủ.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, chợt nghe đến tiếng điện thoại rung.
Mở mắt ra lần nữa, thấy là điện thoại Thi Vực thả ở trên tủ đầu giường nhận được một cái tin nhắn, cũng không để ý nữa.
Nhắm mắt lại lần nữa, điện thoại lại rung lên.
Cô vốn không muốn để ý, nhưng điện thoại liên tiếp rung lên nhiều lần, vì vậy cô lấy di động qua xem.
Trên điện thoại di động đã khóa, cần nhập mật mã vào.
Nhập vào 1-2-3-4-5-6, sai.
6-5-4-3-2-1, sai.
0-0-0-0-0-0, vẫn sai.
Không biết sao, Thẩm Chanh liền muốn thử sinh nhật của mình xem.
Tiếp tục nhập vào xx0908 ....
Lần này, khóa điện thoại thành công mở ra.
Hình nền và hình chủ đề điện thoại, vẫn là hình của cô.
Bất giác, cong khóe môi lên.
Lúc này mới nhìn đến, có ba tin nhắn chưa đọc, đều là đến từ cùng một dãy số xa lạ.
Mở tin nhắn thứ nhất ra, nội dung là: "Có muốn biết bí mật của vợ anh không."
Nụ cười nơi khóe môi thu lại vài phần, lại mở tin thứ hai ra: "Nếu như muốn, trả lời tôi."
Thẩm Chanh khẽ nhíu mày, mở một tin nhắn cuối cùng ra.
Lúc nhìn thấy tin nhắn này, chân mày cô càng nhíu chặt hơn.
Bởi vì, tin nhắn này chỉ có ba chữ ngắn gọn.
Kí tên: "Mạc Khuynh Tâm."
Tay nắm di động từ từ buộc chặt, một luồng cảm giác bất an tự nhiên sinh ra.
Mà nơi phát ra loại cảm giác này, cũng không phải bởi vì người gửi là Mạc Khuynh Tâm, mà là một câu kia: Có muốn biết bí mật của vợ anh không.
Bí mật của cô?
Trực giác nói cho cô biết, có lẽ bí mật này không phải bịa đặt giả tạo.
Chỉ là bí mật này, sẽ là cái gì?
Lúc ở tiệc R*ợ*u, đối thoại nghe được ở bên ngoài toilet, có quan hệ gì với chuyện này hay không.
"Đang suy nghĩ gì?"
Không biết Thi Vực đã tắm rửa đi ra từ bao giờ, sau khi lên giường ôm lấy cô từ phía sau.
Thẩm Chanh hoàn hồn, nói một câu không có gì, liền đưa điện thoại di động cho anh: "Có tin nhắn."
Thi Vực thuận tiện ném điện thoại di động sang một bên, ôm eo của cô một lần nữa.
Anh ôm sát cô từ phía sau, kề mặt ở trên mặt của cô, nói nhỏ ở bên tai cô: "Trên người của anh còn có mùi mồ hôi hay không."
Thẩm Chanh xoay đầu lại, tiến đến gần sát ngửi ngửi, sau đó nói: "Giống như mùi thơm của em."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc