Chọc Giận Bảo Bối - Chương 164

Tác giả: Hề Yên

Tôn Nham không nói chen vào, có chút im lặng, dứt khoát ngồi xổm xuống ở ngay bên cạnh ***, chuyên tâm xem náo nhiệt.
Thẩm Chanh cầm S***g từ trong tay Thi Vực qua một lần nữa, Ng'n t thon dài sờ qua nòng S***g hơi có chút nóng lên, nụ cười nơi khóe môi càng sâu không lường được.
Miệng tên đàn ông ba dao thực cứng, cho dù là trúng một phát S***g, lại bắt đầu ngậm chặt miệng, làm sao cũng không chịu nói.
Thẩm Chanh nhìn hắn ta, trong mắt mang ý cười, "Xương có mấy phần cứng, đáng tiếc tôi không hiểu được thưởng thức."
Cô giơ S***g lên, đột nhiên thu lại ý cười, "Anh biết tại sao Galwa lại ૮ɦếƭ không? À, anh không biết Galwa là ai."
Cô lưu loát dỡ băng đạn xuống, đổ ba viên đạn ra, động tác dưới tay không ngừng, vừa không nhanh không chậm giải thích, "Ông ta là một nhà số học vĩ đại, ૮ɦếƭ bởi vì bàn quay Russia."
Tên đàn ông ba dao nhìn động tác bình tĩnh của Thẩm Chanh, thân thể vừa mới khống chế được, lại bắt đầu không ngừng run rẩy.
Thẩm Chanh giơ tay lên, mở lòng bàn tay ra để hắn ra thấy viên đạn trong tay cô, "Chúng ta đánh cuộc một lần đi."
Cô khẽ cúi người, chống đỡ họng S***g ở mi tâm hắn ta.
Tên đàn ông ba dao run rẩy càng dữ dội hơn ....
"Trong S***g chỉ có một viên đạn, tôi cũng chỉ hỏi anh năm lần." Bên tai có sợi tóc rủ xuống, Thẩm Chanh trấn định vén đến sau tai, "Nếu như sau năm lần anh còn sống, nói rõ mạng của anh chưa đến đường cùng."
Trong mắt của cô hiện lên dứt khoát, trong nháy mắt lời vừa dứt, liền P0'p cò.
".... !"
Đồng tử tên đàn ông ba đao phóng đại, há to miệng muốn kêu la, nhưng lại không kêu ra tiếng được, trong đầu trống rỗng, gần như phân không rõ mình đã ૮ɦếƭ hay vẫn còn sống.
"Chúc mừng qua cửa thứ nhất, kế tiếp là cửa thứ hai." Không đợi hắn ta phản ứng kịp, liền P0'p cò S***g lần nữa.
Một tia ý thức Dưới *** thể của tên đàn ông ba đao run rẩy, đồng tử tan rả, hiển nhiên thần chí đã không còn quá thanh tỉnh.
"Vận khí không tệ, tiếp tục cửa thứ ba."
Thì ra tên đàn ông hèn mọn bỉ ổi đã không chịu được kinh hãi, cho nên cũng không khống chế được nữa.
Mắt thấy Thẩm Chanh lại muốn P0'p cò S***g, cuối cùng hắn cũng lên tiếng: "Tôi nói tôi nói! Đừng giết tôi!"
Thẩm Chanh nghe tiếng, nhếch môi cười, ném khẩu S***g cho Tôn Nham.
Tôn Nham tiếp được S***g, mới đi tới, dùng S***g hung ác gõ một cái ở trên đầu tên đàn ông ba đao, "Sớm khai không phải tốt hơn ư! Khỏi cẩn phải chịu một phát S***g."
Tên đàn ông ba đao tái mặt, kinh hãi quá độ cộng thêm trên đù* bị đầu đạn xuyên thủng, máu chảy đầm đìa, vô cùng thê thảm.
Quần áo trên người hắn ta bị mồ hôi lạnh thấm ướt, trong mắt tràn đầy may mắn sống sót sau tai nạn.
"Tôi nói, là .... Là ...."Hắn ta run rẩy, phun ra mấy chữ, tiềng nói nhỏ đến không thể nghe thấy.
Tôn Nham không kiên nhẫn, dùng ngón út móc móc lỗ tai, "Lớn tiếng một chút!"
Cuối cùng tên đàn ông ba đao cũng hạ quyết tâm, khai kẻ chủ mưu phía sau ra, "Dạ, là Hà tiên sinh ...."
"Hà tiên sinh nào?"
"Tôi .... Tôi không biết tên đầy đủ của anh ta là gì, chỉ biết người khác còn gọi anh ta là anh Duệ .... anh Duệ."
Thẩm Chanh vừa cởi nút áo sơ mi của Thi Vực, muốn kiểm tra thương thế của anh một chút, chợt nghe được lời của hắn ta, trên tay dừng một chút.
"À? Hà Duệ?" Cô cười xinh đẹp, "Anh ta muốn chơi, chúng ta hãy theo anh ta vui đùa thật tốt."
Mỹ mạo vốn nên chói lọi như hoa hồng, lại lộ ra lạnh lẽo như băng, khiến tên đnà ông ba đao không nhịn được sợ run cả người.
Cô nói xong, liền đi kiểm tra vết thương của Thi Vực.
Vừa nhìn, ở trên *** của anh, có một khối vết thương màu tím sẫm, còn rịn ra một chút máu bầm.
Lập tức, lông mày nhíu chặt lại.
Thi Vực nhìn cô một cái, ánh mắt chợt trầm xuống, quay đầu ra lệnh một tiếng: "Kéo đi."
"Dạ!" Vệ sĩ lĩnh mệnh, lập tức tiến lên kéo tên đàn ông ba đao đi.
Lúc này Tôn Nham mới lên tiếng dò hỏi, "Thiếu phu nhân, vừa rồi cô thật sự chuẩn bị giết anh ta sao?"
"Tôi không thích ***."
"Vậy ...." Tôn Nham ngập ngừng, "S***g của tôi có thể lắp sáu viên đạn, tôi bắn một phát S***g, ông chủ bắn một phát S***g, chỉ còn bốn phát. Mà thiếu phu nhân cô tháo dỡ ra ba viên, bên trong phải còn một viên mới đúng chứ, vẫn sẽ có một phần sáu tỉ lệ tử vong."
Thẩm Chanh nhẹ quét mắt một vòng S***g trên tay anh ta, "Tự anh xem."
Tôn Nham vội dỡ băng đạn xuống xem xét, vốn nên chỉ còn một phát, nhưng bên trong lại không có vật gì.
Vẻ mặt Tôn Nham rất phức tạp: "...."
Còn có một phát chứ?
Chờ chút!
Đột nhiên nghĩ đến gì: "Thiếu phu nhân, cô nghịch S***g của tôi?"
Thi Vực giương mày kiếm lên, ngữ khí mang theo uy hiếp, "Sao, có ý kiến?"
Tôn Nham: "...."
Anh đã nói, sao đi nhà vệ sinh cũng nghe được tiếng S***g.
Anh có thể có ý kiến gì không!
Dám có ý kiến gì không!
Thi Vực cúi đầu, nhìn bên mặt tuyệt mỹ của Thẩm Chanh thật sâu, khóe môi lại bất giác ẩn chứa nụ cười nhạt.
Người phụ nữ này, đang lo lắng cho anh.
Mặc dù *** đau nhức kịch liệt không ngừng, anh vẫn duỗi cánh tay dài ra, kéo cô vào trong ***.
Thẩm Chanh đứng không vững, ngã vào trong *** của anh.
Mặt ***ng vào chỗ vết thương của anh, anh hút ngược một ngụm khí lạnh, phát ra một tiếng "ưm ....".
Thẩm Chanh ngẩng đầu, gõ nhẹ Ng'n t thon dài ở trên ***g *** của anh, hơi có có chút lo lắng, "Có thương tổn đến xương không? Đau sao?"
Thi Vực giương môi, dường như là hờ hững, "Có em ở đây, vết thương nặng hơn nữa cũng không đau."
"Vậy sao trên trán anh có mồ hôi lạnh."
"Nóng, muốn em." Mắt sắc Thi Vực thâm trầm, cười đến quyến rũ mờ ám cuồng quyến.
Thấy anh bị thương vẫn không quên đùa giỡn mình, Thẩm Chanh nhíu mày.
"Thật sao?"
Quả quyết duỗi ngón trỏ ra, thoáng dùng sức chọc vết thương của anh.
"Ưm ...."
Thi Vực theo bản năng rút một tay ra che vết thương, tay kia lại vẫn giam cấm Thẩm Chanh, không cho cô giãy thoát.
Thẩm Chanh không có lộn xộn, chờ anh khó khăn trì hoãn qua cơn đau này, mới giãy dụa ra khỏi *** của anh.
"Bị thương còn không an phận."
Cô liếc nhìn Thi Vực, ánh mắt kia giống như giận dữ, thấy toàn thân anh tê dại, *** hừng hực dấy lên một lần nữa trong con ngươi đen như mực kia.
Tôn Nham chán đến ૮ɦếƭ ngồi xổm ở ngay bên cạnh, thật là không có ánh mắt, chịu không nổi bọn họ không làm gì liền tán tỉnh.
Vừa lúc đó, một chiếc Hummer dừng lại ở trước mặt.
Cửa xe mở ra, từ phía trên đi xuống bốn vệ sĩ áo đen.
Bọn họ mang cáng xuống, đi đến trước mặt Thi Vực, cung kính khom người, "Ông chủ, mời lên cáng."
Ánh mắt Thi Vực quét mắt ở trên cáng một cái, kế tiếp liền trở nên âm u, giữa môi mỏng tràn ra một chữ: "Cút!"
Thẩm Chanh nhìn anh, không khỏi nhếch miệng.
Người đàn ông này, dù không thể đi, chỉ sợ cũng sẽ không lên cáng!
Đọc được hơi thở nguy hiểm từ trong mắt Thi Vực, vệ sĩ không dám nhiều lời thêm nửa câu, cuống quít xoay người mang băng ca lên xe.
Sau khi trở lại dinh thự, bác sĩ tư nhân vội tới làm kiểm tra cho Thi Vực.
Thương thế của anh không tính là nặng, nhưng cũng không nhẹ.
Xương sườn chịu trọng thương, có chút tổn thương rất nhỏ, cần phải điều dưỡng tốt một trận, không thể làm vận động kịch liệt.
Thi Vực dựa vào trên giường, đôi mắt lạnh âm u dữ dội.
Nếu như không phải anh che chở, hiện tại bị thương, là người phụ nữ của anh!
Chỉ là vừa nghĩ, anh liền không khống chế nổi muốn ***.
Lúc nghe được bác sĩ căn dặn Thi Vực không thể vận động kịch liệt, Thẩm Chanh cười xấu xa: "Ông xã, không thể vận động kịch liệt, phải làm sao đây?"
Thi Vực lạnh lùng trầm mặt, "Khi không có bị thương chưa chắc có thể vận động được!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc