Chọc Giận Bảo Bối - Chương 152

Tác giả: Hề Yên

Đến khi Thẩm Chanh đi xa, người hầu kia mới nói với mấy người bên cạnh: "Thiếu phu nhân thật tốt!"
"Đúng vậy, đừng thấy thiếu phu nhân bình thường luôn là một bộ dáng lãnh diễm, thật ra cô ấy thật sự không tệ."
"Đúng đúng."
"Các người nói nhỏ một chút, không muốn làm thật sao? Thiếu phu nhân tốt hay không, đâu đến phiên chúng ta nghị luận rối loạn?"
Đào Đào đứng ở một bên lười biếng, nghe được lời của các cô sau khi trong mắt trồi lên chút âm hiểm, nhìn bóng lưng từ từ đi xa của Thẩm Chanh, cô ta cười lạnh.
Lúc Thẩm Chanh lên lầu, Thi Vực đang ngồi ở trên sofa đại sảnh xem báo.
Nghe được động tĩnh, anh chỉ ngẩng đầu liếc cô một cái, liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục lật xem tờ báo trong tay.
Không bao lâu sau, có người báo cáo với anh.
"Thiếu gia, vừa rồi có anh chàng đẹp trai vội tới đưa chuyển phát nhanh cho thiếu phu nhân."
"Ừ."
Người đàn ông nào đó đang xem báo lười lười đáp lại, không có quá nhiều phản ứng.
"Thiếu phu nhân còn muốn số wechat của anh ta."
"Ừ."
Thấy anh không có một chút phản ứng, thủ hạ buồn bực, đây không giống với tác phong bình thường của thiếu gia ....
Không quá nửa tiếng đồng hồ sau, thủ hạ xem như hoàn toàn thấy được sự hung mãnh của Thi Vực!
"Này này này, các người có nghe nói không, tất cả công ty chuyển phát của thành Giang đều đóng cửa rồi!"
"Đóng cửa toàn bộ? Tại sao?"
"Bởi vì tâm tình thiếu gia không tốt."
"Tâm tình thiếu gia không tốt có liên quan gì với công ty chuyển phát? Chẳng lẽ là người của công ty chuyển phát đắc tội thiếu gia?"
"Cụ thể xảy ra chuyện gì cũng không rõ ràng, tôi chỉ biết là thiếu gia gọi điện thoại, tất cả công ty chuyển phát toàn thành liền đều đóng cửa rồi!"
"Hiện tại các người biết thiếu gia có bao nhiêu bản lãnh chưa? Một câu nói liền có thể phá hủy cả đời của người ta!"
"OMG quá bưu hãn! Quá soái khí! Quá khí phách rồi!"
Chuyện tất cả công ty chuyển phát toàn thành đóng cửa, truyền đi xôn xao ở trong dinh thự.
Khi Thẩm Chanh biết chuyện này, đã là buổi tối rồi.
Cô nằm ở trên giường lật qua lật lại, cuối cùng không nhịn được đứng lên, bật đèn ngủ lên, trực tiếp dang chân ngồi trên thân người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần, "Em không phải chỉ ký nhận một chuyển phát nhanh thôi sao, anh đừng đến mức như vậy chứ!"
Thi Vực chậm rãi mở mắt ra, lạnh nhạt liếc nhìn cô, "Anh thế nào?"
Thẩm Chanh đối diện với tầm mắt của anh: "Anh biết mà!"
Ánh mắt Thi Vực ảm đạm: "Hỏi muốn số wechat của người đàn ông khác, còn dám hạch hỏi anh! Thẩm Chanh Tử, lá gan của em không nhỏ ha?"
Thẩm Chanh giận: "Cũng không phải em muốn!"
Trong mắt của anh toát ra lệ khí: "Anh quản em nhiều như vậy làm gì! Về sau nếu dám nói một chữ với đàn ông khác, xem anh sẽ làm ra chuyện gì!"
Thẩm Chanh khẽ hừ một tiếng: "Anh có tiền không chọc nổi!"
"Nói lại lần nữa."
"Em không nói thì thế nào! Anh cắn em còn đánh em sao!"
"Anh ngủ với em."
Anh nói xong, xoay người, trực tiếp đè cô ở Dưới *** thể.
Khi tay của anh vừa mới bắt đầu không an phận, cô đột nhiên nói một câu: "Bao tử em đau!"
Bàn tay to dừng lại, ánh mắt trầm xuống, "Kiếm cớ?"
Thẩm Chanh nhướng mày, cố ý phát ra một tiếng khó chịu, "Đau quá ...."
Thi Vực nhìn cô, con ngươi âm u toát lên hơi thở nguy hiểm, "Còn giả bộ?"
Bảo cô giả bộ thì cô liền giả bộ một chút là được rồi.
Vì vậy, trong nháy mắt hóa thành bộ dạng vừa thấy đã thương, "Em không có giả bộ, rất đau .... Ưm ...."
Cô còn ra vẻ khó chịu hừ một tiếng.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, con ngươi Thi Vực liền lạnh đến mức càng dữ dội hơn.
Biết rõ cô đang diễn trò, nhưng vẫn nói một câu: "Anh gọi bác sĩ đến."
Nói xong, anh liền muốn ngồi dậy, nhưng Thẩm Chanh lại đưa tay ôm eo của anh, dán sát mặt ở trên cơ bụng Khêu g** của anh, cười xấu xa: "Ông xã, ôm ngủ một giấc là tốt rồi."
Cuối cùng Thi Vực vẫn bại trận, xoay người nằm đến bên cạnh, ôm cô vào trong lòng.
Lúc nửa đêm, trong lúc Thẩm Chanh mơ mơ màng màng nghe được Thi Vực đang nói điện thoại với người khác.
Nhưng cô buồn ngủ mãnh liệt, trở mình liền lại ngủ thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau, trời vừa sáng cô đã bị Thi Vực đánh thức.
Không, hẳn là bị hôn tỉnh.
Từ cái trán đến mũi, rồi đến cái cằm, cuối cùng nhẹ ngửi ở trên cổ cô.
Khiến cho cô không còn tâm trạng muốn ngủ.
Cô rời giường rửa mặt, người còn chưa thanh tỉnh đã bị Thi Vực lôi kéo đi xuống lầu, sau đó bị nhét vào trên ghế lái phụ của xe.
Không có ngủ đến tự nhiên tỉnh, cô còn có chút tức giận rất nhỏ khi rời giường, cho nên tâm trạng không được tốt.
Lúc ngồi ở trong xe, cô không nói lời nào.
Thấy cô không vui, Thi Vực lại giơ khóe môi lên, cười đến ý vị thâm trường, nhìn có vẻ tâm trạng giống như rất tốt.
Thẩm Chanh chẳng muốn đi để ý đến anh, trực tiếp điều chỉnh thấp ghế ngồi, sau đó nằm xuống, nhắm mắt thư giãn.
Thi Vực híp con ngươi nhìn cô một cái, liền khởi động xe.
Mười phút sau, xe chậm rãi dừng lại.
"Đến rồi."
Giọng điệu Thi Vực hiếm khi nhu hòa như vậy, nhưng động tác trên tay vẫn bá đạo cường thế trước sau như một.
Anh một phát nắm chặt tay của Thẩm Chanh, nhẹ nhàng kéo một cái, Thẩm Chanh không kiềm chế được nhào vào trong *** của anh, bị anh giam cầm ở trong ***.
"Đến thì đến, động tay động chân làm gì?"
Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, có chút buồn bực.
Thi Vực cười khẽ một tiếng, sau đó buông lỏng tay, nhắc nhở cô: "Xuống xe."
Thẩm Chanh lại ngồi một hồi, mới đẩy cửa xe ra xuống xe.
Thi Vực vòng qua đầu xe đi tới, dắt tay của cô, đi đến một tòa nhà xa hoa.
Thẩm Chanh lười lười híp mắt, không tình nguyện bị anh lôi kéo đi về phía trước, giống như một chú mèo con không vui bị chủ nhân cưỡng chế ôm ra ngoài tản bộ.
"Chào Thi thiếu, chào Thi thiếu phu nhân."
Vào lúc hai người đi vào căn tiệm áo cưới xa hoa đến cực điểm, không ngừng có người dừng công việc trong tay lại, rất cung kính chào hỏi.
Lúc này Thẩm Chanh mới chú ý tới, đây là một gian tiệm áo cưới.
Cô dừng bước chân một chút, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn Thi Vực, hơi có chút nghi hoặc: "Làm gì?"
Thi Vực cười nhẹ, "Mang em tới thử áo cưới."
Thẩm Chanh sững sờ.
Thử áo cưới?
Sao anh có thể đột nhiên nhớ tới mang cô tới thử áo cưới?
Vừa lúc đó, một người mặc đồ công sở, một người phụ nữ trẻ tuổi Pu'i tóc thoạt nhìn rất chuyên nghiệp đã đi tới.
Vẻ mặt cô tươi cười, thái độ cung kính lên tiếng chào hỏi hai người: "Thi thiếu, Thi thiếu phu nhân, buổi sáng tốt lành, tôi là Tống Nhiễm - quản lý nơi này, áo cưới và âu phục làm theo yêu cầu đã chế tác xong, tôi tới dẫn hai vị đi mặc thử."
Thẩm Chanh nghe tiếng nhăn lông mày một chút, nhìn Thi Vực, "Em không muốn thử."
"Phải thử." Thi Vực cười gian, cúi đầu nói nhỏ ở bên tai cô, "Bảo bối, biết tại sao đàn ông thích tặng phụ nữ quần áo không?"
Thẩm Chanh: "...."
"Bởi vì anh ta muốn tự tay cởi bộ quần áo đó ra."
"Không biết xấu hổ!"
Thẩm Chanh lạnh nhạt quét mắt nhìn anh một cái, liền xoay người đi.
Tống Nhiễm ở phía trước dẫn đường, dẫn cô đến một lối thang máy chuyên dụng cho khách quý, đợi sau khi cô đi vào mới đi vào theo.
Thang máy rất nhanh đến tầng lầu mục tiêu, ra khỏi thang máy, Tống Nhiễm liền cười nói: "Thi thiếu phu nhân, mời."
"Ừ."
Cô đáp lại một tiếng, đi theo Tống Nhiễm vào căn phòng trang trí tinh tế.
Trong phòng có một đài cao, bị một khối vải nhung màu trắng che đến nghiêm nghiêm thực thực.
Tống Nhiễm mỉm cười vén khối vải nhung đó xuống, vật thần bí trên đài cao lập tức bày ra.
Cho dù Thẩm Chanh là người rất lạnh nhạt, khi nhìn thấy áo cưới đó, cũng mở to đôi mắt đẹp, hơi có chút bàng hoàng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc