Chọc Giận Bảo Bối - Chương 136

Tác giả: Hề Yên

Diệp Tử chỉ nhìn anh ta một cái, liền không nói thêm gì nữa, cúi đầu, tiếp tục cắn ngón tay chơi đùa.
Thẩm Chanh vừa mới đi đến ngoài phòng bệnh, liền nghe được lời nói của Thẩm Minh, lập tức không nhịn được phát ra một tiếng cười nhạo.
Đã rơi xuống kết cục này, vậy mà còn tự cho là đúng như vậy.
Muốn người khác tiếp nhận sự thật?
A ....
Người phải tiếp nhận sự thật hẳn là anh ta mới đúng!
Xem ra, anh ta vẫn chưa nắm rõ thế cục bây giờ.
Nói rõ mục đích đến với cảnh sát, cảnh sát kiểm tra đối chiếu sự thật thân phận của cô và Tần Cận, liền để bọn họ vào phòng bệnh.
Nhìn thấy Thẩm Chanh đi vào, sắc mặt Thẩm Minh càng trở nên ảm đạm, anh ta căm tức nhìn Thẩm Chanh, "Cô tới làm gì ...."
Nhưng câu nói kế tiếp lại không có nói ra, bởi vì lúc này mới nhìn thấy, cùng đi với Thẩm Chanh, còn có Tần Cận.
Thẩm Minh là người làm ăn, cho nên bình thường thỉnh thoảng sẽ có tiếp xúc với nhân vật nổi tiếng ở thành Giang, vì đả thông quan hệ, anh ta sẽ dùng tiền bố trí bữa tiệc, ván bài, mở tiệc chiêu đãi mời một vài người có quyền thế.
Mà Tần Cận là nhà giàu số một thành Giang, ông trùm trang sức tiếng tăm lừng lẫy, Thẩm Minh không thể nào không quen biết, hơn nữa Tần Cận còn từng là khách quý của anh ta.
"Cơn gió nào thổi Tần nhị thiếu tới vậy?"
Mặt mũi Thẩm Minh tràn đầy tươi cười, cùng với bộ dáng mặt mũi bừng bừng tức giận vào mấy giây trước, cứ tưởng như hai người.
Nghe được giọng nói của anh ta, lúc này Tần Cận mới chú ý tới anh ta.
Có thể là do trên đầu Thẩm Minh quấn qua băng gạc chỉ lộ ra khuôn mặt, Tần Cận bỗng chốc không có nhận ra anh ta, "Chúng ta quen biết?"
Nụ cười trên mặt Thẩm Minh không giảm, "Tần nhị thiếu thật sự là quý nhân hay quên chuyện, không phải trước đó chúng ta còn cùng ăn cơm à."
Nhìn thấu sắc mặt ghê tởm người của anh ta, Thẩm Chanh đột nhiên cười, "Sao Tần nhị thiếu có thể hạ thấp người để ăn cơm với loại người bại hoại lịch sự như vậy."
Cô nói xong, quay đầu nhìn Tần Cận, lạnh nhạt hỏi, "Tần nhị thiếu, anh nói có đúng hay không?"
Chỉ cần là người hiểu biết cũng nhìn ra được giữa hai người từng có va chạm, Tần Cận tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Không thể nghi ngờ, Tần Cận sẽ đứng ở phía Thẩm Chanh, khóe miệng của anh ta chứa đựng nụ cười ngang tàng phóng túng, "Không sai, Tần Cận tôi chưa bao giờ có thói quen dùng cơm với bại hoại. Đặc biệt loại ngoài mặt như người, trong lòng giống như thú \'Nhân\' ."
Sắc mặt Thẩm Minh tái nhợt một trận, tay vừa mới thả lỏng không khỏi lại nắm thành quyền.
Thẩm Chanh nhìn thấy hành động của anh ta, không khỏi nhíu mày, "Sao, còn muốn động thủ?"
Thẩm Minh nhìn chằm chằm cô, hai mắt gần như sung huyết, anh ta mạnh mẽ đưa tay chỉ hướng cửa phòng, "Cô đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô!"
"Tôi có đi hay không, không tới phiên anh quản." Thẩm Chanh lạnh lùng nhìn anh ta, "Hôm nay tôi đến, có ba chuyện nói cho ngươi biết. Một, nhà họ Thẩm bị niêm phong. Hai, Thẩm Vi điên khùng. Ba, anh và người nhị thúc đó rất nhanh sẽ phải đi ngồi xổm trong tù."
Thẩm Minh nghe, sắc mặt liền biến đổi lớn, "Gì? Cô nói điên khùng gì vậy!?"
"Ừ, nhờ người một nhà anh ban tặng."
"Cô ...."
"Tôi làm sao? Có phải là cảm thấy tôi quá ác tâm, quá tàn nhẫn, quá vô tình? Nếu như là vậy, vậy thì đúng rồi. Năm đó các người đối với tôi ra sao, hôm nay tôi liền muốn đối với các người như thế."
"Thẩm Chanh, cô quá đáng sợ rồi!"
"Tôi đáng sợ? So với các người thì tính là cái gì! Sáu năm trước, các người đã làm nhiều chuyện xấu xa táng tận lương tâm như vậy, lẽ ra nên nghĩ đến sẽ có kết cục như hôm nay."
"Thẩm Chanh .... Cô đừng quên cô cũng họ Thẩm, lương tâm của cô không có trở ngại sao! Cô muốn báo thù có thể, chỉ cần nhằm vào tôi, đừng kéo người cả nhà của tôi vào!"
"Xin lỗi, lương tâm của tôi đã sớm đã bị chó ăn, còn là một đám chó điên không nhân tính! Hơn nữa dù tôi họ Thẩm, cũng không có nửa xu liên quan với các người."
Một phen đối thoại này của hai người, khiến Tần Cận nghe ra được một cổ mùi thuốc súng nồng đậm.
Tuy rằng anh không hiểu rõ thâm cừu đại hận giữa hai người, nhưng vẫn đoán được, ân ân oán oán trong đó nhất định không đơn giản.
Anh không có nói chen vào, cùng không phải là không muốn giúp Thẩm Chanh, mà là cảm thấy Thẩm Chanh có năng lực đi đối phó.
Chỉ dựa vào những lời vừa rồi của cô, hoàn toàn có thể dùng hai chữ để hình dung, đó chính là, tuyệt vời!
Loại vẻ mặt và thủ đoạn này, không phải là chuyện mà một người phụ nữ bình thường có thể khống chế.
Quả nhiên, phụ nữ của Thi Vực, không tầm thường.
Anh đi đến bên cửa sổ, cầm từ trong hộp thuốc lá ra một điếu thuốc, đang muốn đốt lên, bên tai đã có người nhắc nhở anh, "Bệnh viện cấm hút thuốc!"
Người nói chuyện không phải ai khác, là Diệp Tử vẫn luôn cúi đầu cắn ngón tay, không có một chút cảm giác tồn tại.
Tần Cận xoay đầu lại, Diệp Tử đúng lúc đi về phía Thẩm Chanh, cho nên anh chỉ có thấy được bóng lưng nhỏ xinh của cô.
Diệp Tử len lén liếc nhìn Thẩm Minh trên giường bệnh, sau đó thu hồi tầm mắt rơi vào trên người Thẩm Chanh, hạ giọng nói: "Mỹ nhân, chị đừng nói nhiều với anh ta như vậy, em cảm giác hiện tại thần trí anh ta có chút không tỉnh táo."
Mặc dù cô nói rất nhỏ giọng, nhưng vẫn truyền đến trong tai Thẩm Minh, ánh mắt anh ta lạnh hẳn đi, cả giận nói: "Diệp Tử, qua đây!"
Diệp Tử xoay người nhìn anh ta, không vui chu môi, "Tôi mới không qua!"
Chỗ cô đứng, vừa vặn đối diện với bên cửa sổ, cho nên vừa mới xoay người liền khiến cho Tần Cận thấy được bộ dáng của cô.
Đôi mắt linh động, cái mũi khéo léo, môi mềm mại, ngũ quan xinh xắn, lại không có một chút cảm giác không tốt.
Tóc xoăn gợn sóng màu đen được cô cột thành một cái đuôi ngựa, một cái váy dài hoa nhỏ ở trên người cô, vừa đơn thuần lại đáng yêu.
Bên cạnh Tần Cận dạng phụ nữ gì đều có, khêu gợi, nóng bỏng, xinh đẹp, nhưng không có loại như Diệp Tử.
Nghĩ đến một câu vừa rồi của cô: "Bệnh viện cấm hút thuốc!" Tần Cận đã cảm thấy, người phụ nữ này hợp khẩu vị của anh.
"Có phải muốn để cho bác Diệp tự mình đến bệnh viện thì cô mới bằng lòng tới đây không!"
Thấy Diệp Tử không chịu động, Thẩm Minh chỉ có thể lôi cha của Diệp Tử ra dọa cô, muốn cho cô đi vào khuôn khổ.
Nghe anh ta nói như vậy, Diệp Tử hừ nhẹ, "Hèn hạ!"
Thẩm Chanh bồi thêm một câu, "Đâu chỉ là hèn hạ, anh ta còn hạ lưu, vô sỉ, không biết xấu hổ đến em gái nhà anh ta rồi."
Thẩm Minh không để ý Thẩm Chanh, mà là quát với Diệp Tử: "Dù tôi hèn hạ hơn nữa, cũng là chồng tương lai của cô!"
"Chồng tương lai?"
Tần Cận vẫn luôn giữ im lặng không lên tiếng bên cạnh, cuối cùng có phản ứng, điếu thuốc anh kẹp giữa ngón tay bị bẻ gãy thành hai đoạn, "Chuyện tương lai để tương lai rồi nói, hiện tại, tôi nhìn trúng cô ấy, anh không vui."
Thẩm Chanh liếc nhìn Tần Cận, cái trán hiên lên vô số hắc tuyến.
Quả nhiên là phong lưu thành tánh, nhìn trúng một phụ nữ chỉ trong vài phút.
Thẩm Minh nhìn Tần Cận, áp chế tức giận trong lòng, mở miệng nói: "Tần nhị thiếu, anh nên biết cái gì gọi là quân tử không đoạt đồ tốt của người khác. Hơn nữa tôi và cô ấy đã có hôn ước, rất nhanh sẽ kết hôn."
Tần Cận coi như là nghe một chuyện cười, cười tùy tiện hai tiếng, "Ông đây không phải là quân tử gì hết, hơn nữa thích nhất đoạt đồ tốt của người khác."
Bộ dạng ngả ngớn kia, tuy có chút lưu manh, nhưng không thể phủ nhận, cũng là đẹp trai đến không thể bắt bẻ.
"Tần nhị thiếu liền đừng nói giỡn, bên cạnh anh dạng phụ nữ nào mà không có, sao có thể cảm thấy hứng thú với một cô gái nhỏ chưa rành thế sự? Vị hôn thê của tôi, cũng không phóng khoáng như những người phụ nữ của Tần nhị thiếu, tư tưởng cô ấy rất bảo thủ, dù là tôi, đến tay cũng chưa dắt qua ...."
"Như vậy rất tốt, ông đây thích!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc