Chọc Giận Bảo Bối - Chương 122

Tác giả: Hề Yên

"Tôi còn lâu mới báo cảnh sát!" Báo cảnh sát cũng không có người quản, người đàn ông này hoàn toàn không bị quản chế, hơn nữa đã đến mức vô pháp vô thiên.
Thi Vực cười trầm thấp ra tiếng: "Vậy em muốn làm gì?"
"Tôi ôm anh!"
Tranh gió này trở nên quá nhanh, mới vừa rồi còn ra vẻ bộ dáng không để yên cho anh, chớp mắt liền biến thành cô gái nhỏ, dùng tay nhốt chặt eo của anh.
Bị cô ôm lấy, Thi Vực hài lòng, giống như một tên yêu nghiệt phúc hắc, nhỏ giọng cười tà: "Ôm chặt một chút."
"Anh thả tôi ra thì tôi mới có thể ôm chặt một chút."
Tay Thi Vực mơ hồ hơi buông lỏng, Thẩm Chanh lập tức dùng sức ôm chặt anh, trên gương mặt nhỏ lại trồi lên một nụ cười quỷ quyệt.
Ngay vào lúc Thi Vực thả lỏng cảnh giác, thân thể cô hơi cúi, dễ dàng chui ra ngoài từ trong иgự¢ của anh.
Trong иgự¢ trống rỗng, mặt Thi Vực chìm xuống, trong mắt một mảnh âm u, tức giận đến muốn Gi*t người.
Thẩm Chanh chạy đến cửa thư phòng mới dừng bước lại, vịn cửa phòng quay đầu lại nhìn anh, cười đến xinh đẹp, "Xin lỗi nha, tôi mắc tiểu, lần sau lại ôm!"
Trên người Thi Vực tản ra lạnh lẻo thấu xương, căm tức nhìn cô, trầm giọng quát: "Lăn về đây!"
Thành công chọc giận anh, Thẩm Chanh cười đến càng thêm lộ liễu, "Đã nói là mắc tiểu nha, ông xã, anh thật sự là không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào!"
Nói xong, đóng cửa phòng, xoay người bỏ chạy.
Thi Vực thịnh nộ, bước một bước dài tiến lên, rầm một tiếng, anh nhấc chân đạp mở cửa phòng, đuổi theo.
Nghe trên lầu truyền đến tiếng vang, vẻ mặt đám người hầu mờ mịt, không nhịn được nghị luận lên.
"Xảy ra chuyện gì? Vật gì ngã hư vậy?"
"Không phải âm thanh thứ gì đó ngã hư đâu, tôi cảm thấy có chút giống như là có người đang đá cửa."
"Đá cửa? Ai mà to gan như vậy?"
"Này còn cần hỏi ư? Ngoại trừ thiếu gia và thiếu phu nhân, ai dám đá cửa?"
"Đúng vậy."
"Chẳng lẽ bọn họ cãi nhau?"
"Làm ra động tĩnh lớn như vậy, giống như là đang đánh nhau!"
"Chớ nói lung tung."
"Hư! Nhỏ giọng một chút ...."
Đám người hầu nhỏ giọng nghị luận ở dưới lầu, hai người ở trên lầu đang diễn đại chiến thế kỷ.
Thẩm Chanh bước ra từ thư phòng, trực tiếp chạy về phòng ngủ, rút sạch chiếc khóa ở trong ổ khóa bên ngoài, khóa ngược cửa lại, vừa dựa vào trên cửa mở miệng thở dài, cửa phòng đã bị người đá chấn động từ bên ngoài.
Sau đó, truyền tới giọng nói lạnh đến mức khi*p người: "Mở cửa!"
Giọng điệu nguy hiểm, tiết lộ ra sự tức giận của người đàn ông ngoài cửa.
"Không mở, tối nay tôi ngủ một mình, anh đi thư phòng ngủ đi." Giọng nói Thẩm Chanh nhu hòa đến ngán người, chính cô nghe cũng cảm thấy không chịu nổi.
"Cho em mười giây, không mở cửa, tự gánh lấy hậu quả!"
Ngoài cửa, tính nhẫn nại của Thi Vực tiêu tan hầu như không còn, con ngươi âm lãnh, mang theo tức giận mãnh liệt.
"Mười."
Nghe được anh bắt đầu đếm, Thẩm Chanh vẫn không có ý định mở cửa, cứ thế dựa vào trên cửa nghe anh đếm.
"Chín."
Cô cười cười xinh đẹp, tìm được chút khoái cảm từ trong giọng nói mơ hồ mang theo sát khí của anh.
"Ba."
Chín nhảy qua ba? Nụ cười của Thẩm Chanh cứng đờ, trên mặt tràn ngập một chút không còn gì để nói, anh nhất định học đại học ở vườn trẻ!
"Một!"
Một sợi len, Thẩm Chanh hếch mày, nhắc nhở: "Anh còn chưa có đếm hai!"
Còn có lá gan bảo anh đếm hai? Ánh mắt Thi Vực càng sắc bén, anh nhíu mày, liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, mang theo vài phần không kiên nhẫn mở miệng: "Thẩm Chanh Tử, em có biết tôi có chìa khóa dự bị không."
Thẩm Chanh từ chối cho ý kiến, có chìa khóa thì tại sao sẽ ở đó nói nhảm với cô, đã sớm đi vào rồi được không.
"Anh có chìa khóa thì vào đi!"
Vừa nói xong câu đó, cô liền hối hận, bởi vì cô nghe được... tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa cửa rồi.
Xong rồi!
Anh thật sự có chìa khóa!
Két một tiếng, cửa phòng mở ra rồi...
Dưới tình thế cấp bách, phản ứng đầu tiên của Thẩm Chanh chính là dùng tay chống giữ cửa: "Không cho phép đi vào, tôi không có mặc quần áo!"
Rất rõ ràng đây là đang trợn tròn mắt nói lời bịa đặt.
"Không có mặc quần áo, đúng lúc."
Sự thật lại một lần nữa chứng minh, Thi Vực không phải là một người đàn ông tốt tính khí, anh chỉ hơi dùng sức, thân thể Thẩm Chanh liền chợt nghiêng về phía sau, sau đó ngã xuống đất.
"Ưm ...."
Cái ௱ôЛƓ chạm đất, đau đến cô nhướng mày, phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Thi Vực đẩy cửa đi vào, trên khuôn mặt tuấn mỹ phủ kín áng mây mù, anh đứng ở trước mặt Thẩm Chanh, nhìn xuống cô từ trên cao, "Không phải không mặc quần áo ư, mặc vào khi nào vậy?"
Thẩm Chanh ngồi bệt dưới đất, xoa cái ௱ôЛƓ, ngẩng đầu nhìn anh, hừ nhẹ: "Ai cần anh lo!"
"Ừ, không cần tôi lo thật sao." Giọng nói Thi Vực lạnh lẽo, không có chút nhiệt độ, "Đứng lên!"
Bảo cô đứng lên thì cô liền đứng lên sao? Thẩm Chanh giống như hờn dỗi, ngồi bệt dưới đất không chịu đứng lên, "Xin lỗi, trên người đau, không đứng lên nổi."
Thi Vực tới gần cô một bước, khẽ cúi người, ánh mắt âm u khi*p người, "Đứng không nổi?"
"Ừ!"
"Rất tốt, vậy tối nay em ngủ trên mặt đất."
Thi Vực chỉ là lạnh nhạt liếc nhìn cô, liền sải bước ra, trực tiếp đi tới từ bên cạnh cô.
Thẩm Chanh: "...."
Nhất định phải vô tình như vậy, nhất định phải khi dễ người như vậy sao.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, Thẩm Chanh nghiến răng, dùng ánh mắt oán hận, lăng trì anh trăm ngàn lần.
Ngủ thì ngủ, trời rất nóng, chẳng lẽ cô còn sợ ngủ trên sàn nhà không được.
Vì đánh cuộc cơn tức này, Thẩm Chanh thật sự nằm ở trên sàn nhà, cô nghiêng người qua, đưa lưng về phía giường lớn, nhắm mắt lại.
Thi Vực ૮ởเ φµầɳ áo ra, nằm dài trên giường, thuận tay cầm tạp chí kinh tế tài chính đặt ở tủ đầu giường qua, lật xem.
Trời đã tối đen, trong phòng lóe lên ánh đèn hơi yếu, ngọn đèn mờ nhạt, tăng thêm mấy phần hơi thở thần bí.
Thi Vực khép tạp chí lại, quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ ngủ trên mặt đất, mày kiếm dựng lên, giọng nói lạnh đến mức dọa người: "Tới đây ngủ."
Rất có bản lĩnh mà, quản cô làm gì? Không phải bảo cô ngủ trên mặt đất sao, có bản lĩnh thì anh cứ mặc kệ đi!
Thẩm Chanh coi như không nghe thấy lời của anh, không đáp lại chút nào, tiếp tục giả vờ ngủ.
Thấy cô không nhúc nhích, chân mày Thi Vực càng nhíu chặt hơn. Người phụ nữ này, không chỉ tính tình lớn, còn bướng bỉnh!
Đại khái qua một phút đồng hồ, thấy Thẩm Chanh vẫn không có phản ứng, cuối cùng Thi Vực cũng không nén được tức giận, vén chăn lên, nhanh chóng nhảy xuống giường.
Trong hoàn cảnh tối đen, thân hình của anh có vẻ càng thêm thon dài, khuôn mặt người thần nhìn thấy đều căm phẫn càng trở nên hoàn mỹ, tìm không ra một chút tỳ vết nào.
Thẩm Chanh đặc biệt nhạy cảm, tuy rằng đưa lưng về phía anh, nhưng vẫn cảm giác được anh đang tiến lại gần cô, một bước, hai bước, cách cô càng lúc càng gần.
Lông mi thật dài rung động một chút, cô hít sâu một hơi, tận lực khiến bản thân tỉnh táo lại, không để cho anh nhìn ra mánh khóe.
Hô hấp cô ổn định, tư thế ngủ an ổn, nhìn có vẻ, không giống giả bộ ngủ, giống như là thật sự ngủ rồi.
Thi Vực dừng chân ở trước mặt cô, cúi người xuống, nhìn gương mặt tinh xảo kia của cô, trong con ngươi vốn lạnh lùng không khỏi nhuộm lên một chút ôn nhu.
Anh đột nhiên đưa tay ra, vén tóc tán loạn trên má của cô đến sau tai, động tác này nhìn như không cẩn thận, thật ra lại là biểu hiện khi cưng chiều một người nào đó mới có.
Thi Vực bất lực giương môi, vẽ ra một nụ cười không rõ thâm ý.
Rõ ràng đang giận cô, muốn cho cô chịu chút đau khổ, nhưng lại không hạ quyết tâm không quan tâm cô được.
Anh chìm đắm, hoàn toàn chìm đắm ở trong tay người phụ nữ này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc