Chọc Giận Bảo Bối - Chương 12

Tác giả: Hề Yên

"Con ma bài bạc, chuyện của con, cha tốt nhất quản ít đi!"
Trong mắt Thẩm Chanh lóe ánh sáng không hiền hòa, khuôn mặt nhỏ tinh sảo bị một đạo khí lạnh bao phủ.
Có một số việc, ông thật là có mặt mũi để nói ư?
Bốn năm trước....
Nếu không phải ông uống say rượu nổi điên chạy tới trong nhà người khác kêu la ồn ào, bà phu nhân mặc áo khoác lông chồn kia sẽ xuất hiện ở cửa nhà cô, hung hăng lỗ mãng vung một xấp tiền lên mặt cô? Bảo cô cầm tiền cút đi ư!
Nếu không phải ông tâm huyết dâng trào chế tạo cơ hội, bà phu nhân kia sẽ giội nước đá lên cô từ trên lầu sao?
Nếu không phải ông chủ động đẩy cô cho Mộ Bạch, bà phu nhân kia sẽ ở trước mặt toàn bộ người thế giới, mắng cô là đồ nhà quê, không biết xấu hổ, hồ ly lẳng lơ sao?
Ánh mắt Thẩm Chanh càng thêm sắc bén, Thẩm Trung Minh chỉ liếc mắt nhìn liền biết ngay, đây là dấu hiệu sắp bộc phát.
"Được được được, cha mặc kệ, cha không quản gì nữa!"
Ông cười xán lạn, xách ghế lui về sau vài bước, duy trì với cô một khoảng cách nhất định.
Ông như vậy, khiến cho Thẩm Chanh nổi giận một trận: "Thật không biết có phải là kiếp trước đào tổ phần nhà cha không!"
Phải nhận một người cha có tố chất thần kinh như vậy, quả thật chính là bi kịch!
Lại sau một phút....
Xoay người trở về phòng, đóng mạnh cửa phòng.
Lại sập cửa!
Nhìn vật thể bị chấn động đến lục phủ ngũ tạng suýt chút nữa vỡ nát, Thẩm Trung Minh bất lực lắc đầu, thở dài một hơi.
Ông dám đoán chắc, không đến năm lần nữa, cánh cửa kia tuyệt đối sẽ tan xương nát thịt!
Là tuyệt đối!!!
Đêm khuya.
Tập đoàn Đế Cảnh, phòng làm việc của tổng giám đốc.
Thi Vực ngồi xuống ghế dựa, híp mắt, xoa khóe mắt chua xót.
Hai đầu lông mày có vài phần uể oải.
"Reng...."
Điện thoại vang lên, Thi Vực nhíu mày, đưa tay nhấn phím một cái.
"Tổng giám đốc, nửa tiếng sau có một tiệc rượu, hiện tại có cần an bài cho ngài không."
Sau khi thư ký nói xong lời này, là một trận im lặng thật lâu.
Đến khi, Thi Vực ừ một tiếng, cô mới cẩn thận đáp lại: "Vâng, tổng giám đốc."
Sau đó, thư ký nhanh chóng chuẩn bị tất cả.
Mà tài xế, đã chờ dưới lầu từ lâu.
Xử lý tốt chuyện trên tay, Thi Vực rời khỏi công ty.
Xe một đường chạy nhanh, dừng lại ngoài một quán bar.
Cửa xe chỗ ngồi phía sau được tài xế mở ra, tài xế cung kính lùi đến bên cạnh.
Thi Vực xuống xe, ánh mắt khẽ khép, thuận tay sửa sang lại cổ áo một chút.
Động tác này rõ ràng rất tùy ý, lại khiến cho anh tăng thêm một cổ hơi thở gợi cảm mê hoặc người khác, vẻ đẹp của anh, khiến người đố kỵ.
Bước vào quán bar, hấp dẫn vô số ánh mắt của nam nam nữ nữ.
"Hì! Tối nay trai đẹp hơi nhiều nha!"
"Đúng vậy, vừa rồi đi vào hai người, hiện tại lại đến một một cực phẩm nhân gian, có còn để cho người ta sống không chứ?!"
"Nhưng nói ngược lại, người này giống như có chút quen mặt nha?"
"Thôi đi, đừng nhìn thấy trai đẹp liền nói nhìn quen mắt! Mình nắm lấy không được, còn tìm cớ che giấu...."
"Stop đê..! Cô dám nói cô không như vậy sao?"
Thi Vực xuất hiện, khiến một đám nữ sinh vây quanh ở quầy bar uống rượu mở cờ trong bụng.
Đối với trai đẹp, các cô giống như không có một chút sức miễn dịch.
"A! Rất đẹp trai!"
"OMG! Yêu nghiệt mà, quả thật không cần quá hoàn mỹ đâu mà!"
Có người không nhịn được phát ra kinh hô khoa trương.
Đối mặt với loại nhiệt tình này, Thi Vực giống như đẫ sớm nhìn quen lắm rồi, trên mặt như đao khắc luôn không có một chút nhiệt độ.
Ở dưới sự hướng dẫn khom lưng cúi đầu của quản lý, anh khí thế mạnh mẽ đi vào gian khách quý....
"Thi đại Boss, có phải không muộn đến một hai tiếng thì trong lòng cậu sẽ không thoải mái không."
Thi Vực vừa hiện thân, Mộ Bạch không nhịn được liền trêu chọc anh.
Đường Diễm phụ họa, "Còn không phải sao?" Nói xong, lập tức rót cho anh một ly rượu, "Trước phạt một ly rượu rồi nói!"
Thi Vực không nói không rằng, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Mộ Bạch bên cạnh giương môi, cũng rót một ly cho anh, "Cũng không thể thiếu một ly của tôi."
Liên tiếp mấy ly xuống bụng, hai người mới chịu bỏ qua cho anh.
"Tên nhóc cậu, về nước từ bao giờ?"
Híp con ngươi đen khiêu gợi người kia lại, Thi Vực đung đưa ly rượu, đẹp trai không gì sánh được.
"Trở về ba ngày rồi." Mộ Bạch uống một ngụm rượu, có chút phiền muộn, "Lần này tôi gặp chút phiền toái..."
"Cậu cũng sẽ gặp phiền toái?" Đường Diễm cười chói lọi, "Cậu cũng đừng trêu chọc tụi này chứ!"
"Vốn tôi muốn cuối năm mới về nước, nhưng ông cụ cứng rắn bức tôi trở về xem mắt." Lúc nói lời này, Mộ Bạch có chút nổi giận, "Các cậu nói đi, tôi là một người đàn ông, đi xem mắt không phải là làm trò cười sao?"
"Cậu chính là quá đàn ông rồi." Thi Vực lạnh lướt mắt nhìn anh ta, mang theo khinh bỉ thật sâu.
"Lời này tôi đồng ý." Đường Diễm chen vào một chân, không mở bình thì biết trong bình chứa gì, "Bốn năm trước lúc cậu xuất ngoại, bỏ rơi người ta không hề có chút ậm ờ! Bộ dáng thoải mái sảng khoái nhiệt tình này, sao không phải đàn ông? Hoàn toàn chính là ông lớn đó!"
"Đi ૮ɦếƭ đi." Mộ Bạch buồn bực, "Không đứng đắn."
"Việc này cậu đừng hy vọng tụi này có thể giúp cậu, tự mình xem mà làm." Một câu nói đó của Thi Vực, không lưu lại một con đường sống.
Mộ Bạch không nói thêm gì nữa, cứ thế buồn bực uống rượu.
Lúc hơi say, trong đầu hiện ra một khuôn mặt nhỏ tinh xảo động lòng người.
Chỉ cảm thấy, trong lòng buồn phiền sợ hãi....
Mộ Bạch không nói thêm gì nữa, buồn bực uống rượu một ly tiếp một ly.
Thấy anh ta là đang mượn rượu giải sầu, Đường Diễm và Thi Vực cũng không để ý tới anh ta làm gì.
Vào lúc này, Đường Diễm lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn về phía Thi Vực, mang theo nụ cười xấu xa thần bí hỏi: "Người phụ nữ ngày đó, cũng không tệ lắm phải không ...."
Thi Vực nghe tiếng, sa sầm mặt, cảnh cáo nói: "Đường Diễm, cậu tốt nhất quên chuyện ngày đó đi!"
Đường Diễm ngừng cười, "Đêm đó không phải cậu muốn phá thân ư, không có gì lớn! Nghĩ đến cậu - một nhân tài kiệt xuất làm mưa làm gió trong giới kinh doanh, lại thật vẫn còn là xử nam, người khác sẽ cười đến rụng răng mất!"
Ánh sáng trong mắt Thi Vực càng ngày càng lạnh, trong con ngươi nhuộm lên một cổ sát khí mãnh liệt.
"Đường, Diễm!"
Một quyền quẳng ra, Đường Diễm không thể may mắn thoát nạn.
Trong nháy mắt, khuôn mặt tuấn lãng vặn vẹo biến hình, trên mặt xuất hiện một khối máu ứ đọng lớn....
Đường Diễm há miệng, nổi đóa quát: "Thi Vực, cậu có khuynh hướng bạo lực phải không!"
Vừa dứt lời, quả đấm của Thi Vực lại quất tới.
Cũng may lúc này Đường Diễm đủ linh hoạt, hơi nghiêng người, tránh khỏi.
Trong mắt Thi Vực bắn ra một đạo ánh sáng lạnh, giống như có thể băm Đường Diễm ngồi ở đối diện thành trăm mảnh....
Đường Diễm vì để tránh cho mình bị hủy dung, dứt khoát rời đi.
Thi Vực híp đôi mắt thâm sâu, bưng ly rượu đỏ, lười biếng dựa vào trên ghế sofa.
Đau đầu.
Lại còn để Mộ Bạch - con ma men này lại cho anh trông chừng.
Lần sau tuyệt đối đừng để anh bắt được tên Đường Diễm đáng ૮ɦếƭ này, nếu không xem anh có chơi tàn anh ta không!
Nhìn Mộ Bạch nằm sấp ở trên bàn ăn không nhúc nhích, giống như xác ૮ɦếƭ, anh nhăn mày kiếm đẹp lại.
Cũng không biết tên này uống bao nhiêu?!
Đem Mộ Bạch ra khỏi quán bar, đầu anh đã như muốn nổ tung.
Tài xế vẫn đợi ở bên ngoài, mệt ૮ɦếƭ cũng không dám ngủ, thỉnh thoảng lúc nhịn không được, liền híp mắt một phút.
Lúc vừa ngủ gật ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Thi Vực đỡ Mộ Bạch đi tới bên này.
Thấy thế, ông vội vã bước xuống xe giúp đỡ.
"Thiếu gia, đây, đây không phải Mộ Bạch thiếu gia ư? Sao say thành ra như vậy rồi?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc