Chọc Giận Bảo Bối - Chương 119

Tác giả: Hề Yên

"Ai muốn dốc sức với anh!"
"Em."
"Kiên quyết không tuân theo!"
"Chuyện như vậy xưa nay luôn là đàn ông nói thôi, từ bao giờ đến phiên em - một phụ nữ quyết định?"
Không tới phiên cô quyết định?
"Anh lợi hại như vậy, vốn có thể tự mình ngủ, tự mình sinh con trai, vậy còn muốn phụ nữ làm gì."
"Em giống phụ nữ ở điểm nào?"
"Anh nói thử xem?" Thẩm Chanh rất thẳng lưng, vẻ mặt kiêu ngạo: "Thân thể mềm mại, còn chưa đủ phụ nữ?"
"Mềm?" Thi Vực quan sát tư thái hoàn mỹ của cô từ trên xuống dưới, bên môi thoáng tràn ra nụ cười nghiền ngẫm, "Mại?"
"Chẳng lẽ không mềm? Không mại?" Thẩm Chanh câu môi, cười nhạt hỏi ngược lại.
Ánh mắt Thi Vực rơi vào trên mặt của cô, cười đến ngả ngớn, "Không đủ mềm mại."
Đối phó người đàn ông này, cứng ngắc không phải là một biện pháp tốt, cho nên ....
Thẩm Chanh híp con ngươi quyến rũ, từ từ tới gần anh một bước, đưa tay quấn lên cổ của anh, điểm mũi chân, dùng giữa mũi đi ᴆụng vào môi của anh.
"Như vậy thì sao?"
Thân thể của cô mềm mại giống như là không có xương, cố ý dán ở trên người anh, trêu chọc anh.
Bức tranh gió đột nhiên liền đã biến thành cấp hạn chế, khiến nữ nhân viên bán hàng bên cạnh nghẹn họng trân trối, dạo này, thật là loại người gì cũng có, đều không biết cấm kỵ.
Bình thường đến đây mua đồ trang sức, về cơ bản đều là quan hệ bạn trai bạn gái, cho nên bọn họ cũng cũng không ghét, chẳng qua cảm thấy, hai người hẳn là đổi một địa phương mờ ám, dù sao như vậy rất chướng tai gai mắt.
Thi Vực cúi đầu, có chút hứng thú nhìn cô gái nhỏ quấn ở trên người mình, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn: "Không có cảm giác."
Nghe anh nói như vậy, Thẩm Chanh cũng không tức giận, cười xinh đẹp, lè lưỡi hấp dẫn liếm môi mình một chút.
Động tác như vậy, sợ rằng chỉ cần là người đàn ông thấy, cũng sẽ máu nóng sục sôi, chảy máu mũi.
Nhưng Thi Vực vẫn còn kiềm nén, thờ ơ với hấp dẫn của cô, nụ cười trên mặt tuấn mỹ luôn lúc sáng lúc tối, không nhìn ra anh đang suy nghĩ gì.
Thấy anh trêu chọc không phản ứng với chính mình, khóe môi Thẩm Chanh vẽ ra một nụ cười quỷ quyệt, ánh mắt dần dần trở nên nhu hòa, tay quấn ở trên cổ anh bắt đầu chậm rãi dời xuống, мơи тяớи bờ vai của anh, xương đòn vai, Ⱡồ₦g иgự¢....
Hành động này đã không phải là dụ dỗ đơn giản, dùng khiêu khích, câu dẫn để hình dung đều không đủ.
Đáy mắt Thi Vực dâng lên một mảnh nóng rực, nơi bị tay của cô chạm qua, đều bắt đầu không ngừng nóng lên.
Cảm giác được nhiệt độ cơ thể của anh bắt đầu lên cao, Thẩm Chanh thoả mãn nhếch môi, không phải không có cảm giác sao, sao phản ứng lớn như vậy.
Cô nhẹ nhàng a thở ra một hơi lên mặt của anh, lưu loát nghiêng thân thể đi, rút hai tay về, dựa vào quầy cửa hàng bên cạnh.
"Sau này anh còn nói tôi không đủ phụ nữ, tôi liền trêu chọc anh!"
Lúc Thẩm đại tiểu thư nói lời này, sắc mặt Thi đại thiếu gia đã âm trầm đến cực hạn.
Nhìn cô, trong nháy mắt con ngươi âm trầm kia phủ lên một tầng lạnh lẽo.
"Trêu chọc tôi?"
Giọng nói trầm khàn, bắt đầu toát lên hơi thở nguy hiểm.
"Đúng vậy, trêu chọc anh, trêu chọc đến anh không kiềm nén được!"
"Có khả năng như vậy, sao không dám trêu chọc ở trên giường?"
"Trên giường không có cảm giác!" Người phụ nữ nào đó mạnh miệng.
"Trên ghế sofa thì sao?" Một tên đàn ông lạnh trầm mặt ép hỏi.
"Cũng không có cảm giác!"
"Ừ, vậy tối nay chúng ta lên mặt đất thử tìm cảm giác."
Thẩm Chanh: "...." Lăn sàn nhà? Cô thật sự tưởng tượng không ra đây là một hình ảnh dạng gì.
"Hai vị thật là có nhã hứng, ở trong này mà cũng có thể tán tỉnh."
Giọng nói trêu đùa, xuất ra từ trong miệng Tần Cận, một tay anh ta cắm ở túi quần trong, đi tới từ đối diện, trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng mang theo vài phần cười xấu xa.
"Có ý kiến?"
"Có ý kiến?"
Mới vừa rồi hai người còn đang đối chọi gay gắt, lúc nghe những lời này của Tần Cận, đồng thanh lên tiếng.
Thẩm Chanh quay đầu liếc nhìn Thi Vực, không nói gì.
Thi Vực cũng nhìn cô một cái, liền dời tầm mắt chuyển qua trên người Tần Cận, ánh mắt âm u, giống như có chút khó chịu anh ta.
Đọc được sát khí trong mắt của anh, lúc Tần Cận cách anh nửa mét xa liền dừng bước lại, nhún nhún vai, làm ra một bộ dáng không sao cả: "Nếu các người cảm thấy chưa đã ghiền, tiếp tục, coi tôi như không tồn tại là được rồi."
"Nhàm chán!"
Thẩm Chanh nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh, liền đi thẳng tới trước mặt quầy khác.
Ánh mắt đảo qua tủ quầy, cô thuận tay chỉ một cái nhẫn bên trong, nói với nhân viên cửa hàng: "Cầm ra xem thế nào."
Nhân viên bán hàng lễ phép mỉm cười: "Vâng."
"Cái này."
"Còn có này cái."
"Này ...."
"Đều lấy ra."
Trong tủ quầy trang sức này đều thuộc về tinh phẩm, chỉ cần là một chiếc nhẫn liền giá trị hơn mười vạn, lúc người bình thường chọn nhẫn, chỉ khi nhìn trúng thứ mình thích mới có thể yêu cầu mang thử, ít ai sẽ có giọng điệu lớn như vậy.
Tuy rằng nhân viên cửa hàng cảm thấy Thẩm Chanh không phải là thật lòng muốn mua, nhưng vẫn nhẫn nại tính tình, lấy ra toàn bộ nhẫn cô nhìn trúng.
Thẩm Chanh có chút lười nhác tựa ở quầy cửa hàng, cũng không mang thử, chỉ là lấy tay khuấy động chơi đùa.
Nhân viên cửa hàng: "...."
Dù cho không có cách nào hiểu hành vi của Thẩm Chanh, nhân viên cửa hàng vẫn không có biểu hiện ra không kiên nhẫn, ngược lại cười nói: "Mỹ nữ, cô thử mang một chút đi? Tay của cô xinh đẹp như vậy, đeo nhất định đẹp mắt."
"Tôi không thích đeo nhẫn."
Nụ cười trên mặt nhân viên cửa hàng cứng đờ: "Không thích nhẫn, chọn dây chuyền hoặc có lẽ là lắc tay đi ...."
Thật ra cô ta vốn nói như thế này: Không thích nhẫn, tại sao lại muốn tới khu xem nhẫn chứ? Hơn nữa còn xem xét nhiều như vậy!
"Không chọn."
Thẩm Chanh lạnh lùng đáp lại một tiếng, tiếp tục vuốt vuốt những chiếc nhẫn giá trị sáu con số.
Ngón tay của cô đùa nghịch trên mỗi viên kim cương một chút, nhân viên cửa hàng hơi căng thẳng theo, những chiếc nhẫn kia có giá trị xa xỉ, nếu bất cẩn đánh mất hoặc bị cạo sờn, tiền lương một năm của cô ta còn chưa đủ đền.
Tần Cận liếc mắt nhìn sang vị trí của Thẩm Chanh, rút từ trong hộp thuốc lá ra một điếu thuốc có tiếng đưa cho Thi Vực, đốt thay anh, rồi mình mới đốt một điếu đưa vào trong miệng, hít một hơi: "Nghiêm chỉnh mà nói, Thi thiếu, sao hôm nay lại nghĩ đến mang chị dâu đến mua trang sức?"
Đầu ngón tay Thi Vực đang kẹp điếu thuốc Tần Cận cho anh, nhưng không có hút, ánh mắt của anh dừng ở trên bóng dáng cách đó không xa.
Một hồi lâu sau, anh mới thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Tần Cận, mày kiếm khẽ dựng thẳng, có chút không vui: "Sao, chú không chào đón?"
"Nào có!" Tần Cận cười cười, sảng khoái nói: "Hôm nay chị dâu nhìn trúng cái gì, trực tiếp lấy đi, mặc kệ bao nhiêu, tôi tặng!"
"Chẳng lẽ tôi không mua nổi?"
"Thi thiếu, tôi biết anh có tiền, nhưng anh không thể dùng tiền nghiền ép người nha! Tốt xấu gì thì tôi cũng có thể được coi là nhà giàu số một thành Giang, mười vạn trăm vạn, vẫn còn tặng được!"
"Anh muốn tặng, phải đi tặng những người phụ nữ khác." Thi Vực Ϧóþ tắt một nửa điếu thuốc đã cháy dở, lạnh chìm mở miệng: "Phụ nữ của tôi, tôi nuôi nổi."
Thật ra chỗ khác biệt lớn nhất giữa Tần Cận và Thi Vực chính là, anh ta đối tốt với tất cả phụ nữ, mà Thi Vực, lại chỉ đối tốt với phụ nữ của anh.
"Bảo người ta lấy chiếc nhẫn đắt tiền nhất ở nơi này của anh ra."
"OK!" Tần Cận xoay người, vỗ tay phát ra tiếng, "Lập tức lấy ngôi sao sáng chói ở trong tủ bảo hiểm ra."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc