Chọc Giận Bảo Bối - Chương 104

Tác giả: Hề Yên

Lúc Thẩm Chanh đi ra từ công ty, liếc mắt liền thấy Tôn Nham, anh ta đang đứng owrw bên cạnh xe ***.
Cô nhíu mày, trực tiếp đi về phía anh ta.
Nhìn thấy Thẩm Chanh đi tới, Tôn Nham ném giẫm tắt tàn thuốc, đứng dậy nghênh đón, "Thiếu phu nhân, ông chủ bảo tôi tới đón cô."
"Sau đó?"
"Ông chủ có một bữa tiệc, cho nên bảo tôi tới tiếp cô đi qua." Tôn Nham giải thích.
"Anh ta có bữa tiệc đón tôi đi qua làm gì." Đối với bữa tiệc này, Thẩm Chanh chẳng hề có chút cảm thấy hứng thú.
"Trên bữa tiệc đều có vài nhân vật lớn, có lẽ ông chủ muốn giới thiệu cô cho bọn họ quen biết."
"Không đi."
".... Thiếu phu nhân, nếu cô không đi, chắc hẳn ông chủ sẽ giết tôi ...."
"Ừ, vậy anh tự sanh tự diệt."
"...."
Tôn Nh*m mu*n nói, vô tình như vậy lạnh lùng như vậy thật sự được sao, nhưng lời nói đến bên miệng lại thay đổi, "Thiếu phu nhân, nhìn trên phân thượng tôi từng bán mạng vì cô, cô cho tôi một chút mặt mũi được không."
Anh ta nói bán mạng, đương nhiên chính là chuyện lần trước Thẩm Bác bảo người ta bắt cóc Thẩm Chanh, anh ta xuất hiện kịp thời.
Tuy nói như vậy, nhưng anh ta vẫn đã chuẩn bị tinh thần xong.
Bởi vì theo như theo lẽ thường, Thẩm Chanh nhất định sẽ từ chối.
"Còn không mở cửa."
Nhưng khiến cho Tôn Nham không ngờ chính là, Thẩm Chanh lại có thể bán cho anh chút thể diện.
"Nhanh lên."
Thấy anh ta bất động, Thẩm Chanh lạnh lùng thúc giục một tiếng.
Lúc này Tôn Nham mới sực tỉnh, lập tức tiến lên thay cô mở cửa xe.
Đợi cho Thẩm Chanh ngồi lên, buộc dây an toàn, anh ta mới thở dài một hơi, đóng cửa xe.
Sau đó, anh ta ngồi trên ghế lái, khởi động xe, lái xe đi.
Trong lộ trình lái xe, Tôn Nham nhìn về phía Thẩm Chanh từ trong kính chiếu hậu, hỏi, "Thiếu phu nhân, có cần về dinh thự thay quần áo trước không?"
"Sao, anh cảm thấy tôi mặc khó coi?" Thẩm Chanh ngay cả đầu cũng không ngẩng một chút, chỉ cúi đầu nghịch điện thoại.
Tôn Nham không kịp suy nghĩ liền trả lời một câu: "Đẹp mắt! Thiếu phu nhân mặc cái gì cũng đẹp mắt!"
Lời này nghe thế nào cũng mang theo vài phần hiềm nghi vuốt ௱ô** ngựa.
Nhưng, Thẩm Chanh quả thật là giá áo trời sinh, chỉ một áo sơ mi trắng bình thường mặc lên người cô, cũng mặc ra một ý vị khác.
Có thể là do thân hình của cô quá mức chọc người, mặc thế nào cũng gợi cảm.
Sở dĩ Tôn Nham hỏi cô có muốn trở về thay quần áo hay không, cũng không phải cảm thấy quần áo cô mặc trên người khó coi, mà là cảm thấy đi tham gia bữa tiệc hẳn là ăn mặc chính thức một chút.
"Thiếu phu nhân, vậy thì đến thẳng luôn?"
"Ừ."
Xe rất nhanh chạy đến bên ngoài \'Cẩm Giang\', Tôn Nham tìm một vị trí đỗ xe, xuống xe mở cửa xe phía sau ra.
Thẩm Chanh bước xuống từ trên xe, liếc mắt nhìn bảng hiệu treo ở chỗ cao.
Khảm viền vàng, hai chữ to Cẩm Giang treo đầy đèn sáng chói, có vẻ đặc biệt bắt mắt.
Cẩm Giang, nơi giải trí số một số hai thành Giang, bên trong tiêu phí rất cao, vào đi xem ít nhất cũng phải xài mười vạn.
Thẩm Chanh là người thành Giang, đâu còn lạ gì với Cẩm Giang nữa.
Nói ngắn gọn, nơi này chính là một địa phương giải trí tốt, chuyên cung cấp cho kẻ có tiền sống phóng túng.
Rốt cuộc cũng là nơi ăn uống vui chơi to lớn, dùng gạch pha lê xây thành cầu thang xoay tròn, bao quanh đại sảnh xanh vàng rực rỡ, ba tầng trong ba tầng ngoài, tầng tầng xen kẽ, bố cục rất đặc biệt, có thể nói là xứng với từ hoàn mỹ.
Phục vụ bên trong, tất cả đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhìn thấy Thẩm Chanh và Tôn Nham đi tới, tất cả đều lễ phép khom thân thể thành 90 độ, tỏ vẻ hoan nghênh.
Có dũng khí đi vào nơi này, không phú thì cũng quý, cho nên không có người nghi ngờ các cô có thể tiêu phí nhiều hay không.
Tôn Nham mang Thẩm Chanh đến bên ngoài phòng bao ở tầng hai, "Thiếu phu nhân, chính là trong chỗ này."
Thẩm Chanh ừ một tiếng, "Anh đi ra ngoài chờ tôi."
"Được." Tôn Nham gật gật đầu, xoay người đi xuống lầu.
Thẩm Chanh đưa tay sửa sang lại quần áo một chút, lúc này mới đẩy cửa đi vào.
Trong phòng bao, hơn mười người nam nam nữ nữ ngồi vây quanh một cái bàn, sương khói lượn lờ, chuyện trò vui vẻ.
Chỗ ngồi Thi Vực vừa vặn đưa lưng về phía cửa phòng, anh đang lười nhác dựa vào ở trên ghế dựa, đầu Ng'n t mang theo một ***, thỉnh thoảng đưa vào trong miệng hút một hơi, lại chậm rãi phun ra một vòng khói.
"Chị dâu đến rồi!"
Có người tinh mắt, liếc nhìn liền nhận ra Thẩm Chanh đến, lập tức đứng dậy, chuyển ra một vị trí, "Chị dâu, đến, ngồi ở đây."
Thẩm Chanh đặc biệt điềm nhiên bình tĩnh, nghe được người khác gọi cô là chị dâu, dường như không có cảm thấy có gì không quen, đáp nhẹ một tiếng, tiến lên liền muốn ngồi xuống.
Đang muốn ngồi xuống, tay đã bị người cầm.
Động tác cô cứng đờ, quay đầu nhìn lại, vừa vặn đối diện với đôi mắt lạnh của Thi Vực.
Thi Vực nắm chặt tay của cô, nhẹ nhàng kéo cô đến trước mặt, cô đã bị ôm vào trong *** của anh, sau đó bị ép ngồi ở trên đù* của anh.
Hơi thở nóng rực phun vào trong tai của cô, mang theo hơi thở mờ ám.
Thân thể của anh giống như là mang theo nóng rực cuồn cuộn, xuyên thấu qua quần áo vào làn da của Thẩm Chanh, rót vào máu ***, khiến cô cũng nóng lên theo.
Để cô ngồi trên đù* ở trước mặt nhiều người như vậy.
Người đàn ông này, có cần bá đạo như thế không.
Thẩm Chanh muốn đứng dậy từ trên đù* Thi Vực, nhưng anh không chịu, bàn tay to mạnh mẽ nắm tay của cô, không có dự định buông cô ra.
"Thi thiếu, tôi cũng không ăn người, anh che chở chị dâu như vậy, có thể hơi quá mức rồi nha."
Nhường chỗ ngồi cho Thẩm Chanh chính là nhân vật nổi tiếng ở thành Giang, Tần nhị thiếu, đẹp trai phong độ, lại là một hoa hoa công tử, chưa bao giờ bỏ qua một cơ hội nào để đến gần mỹ nữ.
Coi như anh ta không dám có nhị tâm với Thẩm Chanh, nhưng từ trước đến nay anh ta phong lưu thành tánh, nhìn thấy mỹ nữ thì phản ứng đầu tiên chính là tỏ ra săn đón.
"Người phụ nữ của tôi, chú ít động tâm tư."
Thời gian Thi Vực và Tần nhị thiếu quen biết không thể nói dài, nhưng tuyệt đối không ngắn, tự nhiên biết bản tính phong lưu của anh ta.
"Dù tôi động ý định đàn ông, cũng không dám động đến người phụ nữ trong lòng Thi thiếu anh." Tần nhị thiếu cười ngồi xuống, rót hai ly R*ợ*u, đẩy một ly trong đó tới trước mặt Thẩm Chanh, hài hước nói: "Kính chị dâu một ly R*ợ*u thì có thể đi."
"Cô ấy không biết uống R*ợ*u."
Thi Vực dập tắt *** ở trong gạt tàn thuốc, ưu nhã bưng ly R*ợ*u lên, cụng ly với Tần nhị thiếu.
Ý của anh rất rõ ràng, ly R*ợ*u này, anh uống có thể, muốn để người phụ nữ của anh uống, không có cửa đâu!
Tần nhị thiếu cũng không tiện miễn cưỡng, liền làm một động tác tùy ý anh.
Thi Vực vừa nâng ly R*ợ*u đưa đến bên miệng, Thẩm Chanh liền xoay người qua, trực tiếp đoạt lấy ly R*ợ*u từ trên tay anh.
Tần nhị thiếu còn đang chấn kinh, ly R*ợ*u trong tay liền phát ra một tiếng giòn vang rất nhỏ.
Là Thẩm Chanh cụng ly với anh tqa.
Nhìn Thẩm Chanh uống một hơi cạn sạch R*ợ*u trong ly, anh ta mới phản ứng kịp, bưng R*ợ*u lên uống một ngụm, xem như đáp lại cô.
Lúc đầu, mọi người vẫn đang suy đoán, có thể bắt được Thi Vực, tiến vào dinh thự là dạng phụ nữ gì.
Giờ phút này, đã đưa ra một kết luận, cô hào phóng, cởi mở sảng khoái, không mềm mại làm ra vẻ giống như những người phụ nữ khác.
Khí chất sạch sẽ, khiến người ta không nhịn được muốn nhìn thêm vài lần.
"Thi thiếu, chị dâu chẳng hề giống như người không biết uống R*ợ*u."
Mỗi ngày Tần nhị thiếu đều có một hai tiệc R*ợ*u như vậy, có thể uống hay không R*ợ*u, anh ta còn có thể không nhìn ra sao.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc