Chọc Giận Bảo Bối - Chương 03

Tác giả: Hề Yên

Thẩm Chanh đối diện với ánh mắt của anh, cực kỳ giận dữ, "Quấn lấy một người không quen biết rất thú vị sao?"
"Không quen biết?" Nụ cười lạnh khát máu lan tràn bên môi anh, thuận thế trải rộng cả gương mặt tuấn tú, "Cho tôi hai bạt tai liền muốn phủi sạch quan hệ, em cho rằng thực sự dễ dàng như vậy."
"Phủi sạch quan hệ thì thế nào?" Thẩm Chanh nhìn anh, vẻ mặt khiêu khích, "Anh cắn tôi à!"
Rõ ràng là anh khó hiểu, bây giờ còn lẽ thẳng khí hùng nói cho cô biết đừng hòng phủi sạch quan hệ.
Anh nghe tiếng, ánh mắt càng trở nên tàn bạo hung hăng, không nói thêm gì nữa, bàn tay to vừa động, bá đạo kéo cô tới.
Thân thể hơi động một chút, Thẩm Chanh đã bị anh giam ở trong ***.
Hơi thở đặc hữu trên người anh nhanh chóng chui vào phổi.
Trong xe tối đen, anh dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô một chút, liền cúi đầu hung hăng ngậm chặt môi của cô.
Trên môi truyền tới đau đớn khiến Thẩm Chanh đau kêu thành tiếng, nắm tay không ngừng nện ở ***g *** của anh, ý đồ giãy khỏi trói buộc của anh.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, chỉ một giây sau, liền ngậm lấy môi của cô lần nữa.
Thẩm Chanh quýnh lên, gần như phản xạ có điều kiện, hung ác cắn bờ môi mỏng kia.
Kể từ đó, thời điểm lãnh thổ động tác cuối cùng cương dừng lại.
Trên môi truyền tới đau đớn khiến lông mày ngọn núi của anh hơi nhấc lên, bàn tay to dừng ở trên eo cô đột ngột xiết chặt, ánh mắt lạnh lẽo giống như muốn ép cô vào trong xương cốt.
Thẩm Chanh bị ép ngồi ở trên đù* anh, vào lúc này liền cảm giác được *** nóng lên, chất lỏng lại chảy ra lần nữa.
Cũng chính là trong nháy mắt này, ánh mắt của anh cũng lạnh hơn.
Rất rõ ràng, anh cũng cảm nhận được chất lỏng nóng rực ở nơi nào đó của cô.
Thừa dịp anh hoảng thần trong nháy mắt, Thẩm Chanh chui ra khỏi *** anh, chuyển đến chỗ ngồi bên cạnh, giữ vững một khoảng cách nhất định với anh.
Đèn trong xe sáng lên.
Có thể nhìn rõ dung mạo hai người, vẻ mặt, thậm chí vẻ quái dị nào đó trong nháy mắt.
Liếc mắt nhìn Thẩm Chanh, lại nhìn nơi nào đó, hai con ngươi đen thâm thúy kia đột nhiên giống như muốn phun ra lửa!
"Đáng ૮ɦếƭ!"
Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, tay kia nóng nảy nắm hộp giấy bên cạnh rút ra, kéo ra vô số giấy mềm ướt, dùng tốc độ nhanh chóng lau dị vật dính vào trên thân.
Sống 26 năm, Thi Vực tuyệt đối là lần đầu tiên ***ng phải phụ nữ như vậy!
Mới vừa rồi Thẩm Chanh bị cưỡng hôn, nhưng ngược lại tỉnh táo đến có chút kỳ cục.
Nhìn thoáng qua khuôn mặt tuấn tú gần như vặn vẹo, trong nháy mắt không thoải mái gì đó liền tan thành mây khói.
Môi cô giật giật, cười đến run rẩy hết cả người, "Ha ha!"
Người đàn ông này, xui xẻo đáng đời!
Tiếng cười kia, tuyệt đối là trần trụi khiêu khích!
Hỏi: Một người đàn ông có thân phận có địa vị, cường thế bá đạo lại phúc hắc, khi gặp được loại tình huống đột ngột này thì nên đối phó như thế nào?
Đáp: Mở cửa, ném người phụ nữ đó xuống xe.
Vì vậy, Thẩm Chanh tự do rồi...
Nhìn xe sang trọng nghênh ngang rời đi, Thẩm Chanh siết chặt nắm đấm.
Cô âm thầm thề, tiếp theo, lừa gạt ૮ɦếƭ anh nha!
Nhưng khiến cho cô không ngờ được chính là, sự kiện lần này qua đi, Thi Vực càng để bụng với cô - con mèo hoang dã này rồi.
Không chỉ để người ta điều tra xong thân phận bối cảnh của cô, kể cả tổ tông mười tám đời của cô cũng cùng nhau tra xét.
"Con gái! Hết đậu phụng bóc vỏ rồi!"
Thẩm Chanh bởi vì có mấy ngày rỗi không làm việc mà phiền muộn không thôi, Thẩm Trung Minh lại như thường ngày, đặt chuyện vụn vặt lên trên người cô.
Không chiếm được đáp lại, Thẩm Trung Minh lại thúc giục một tiếng.
Cuối cùng, Thẩm Chanh sập cửa đi ra.
Có Thẩm Trung Minh ở nhà, cha ngày sập cửa ít nhất tám lần.
Nếu không phải bởi vì cửa phòng kiên cố, chỉ sợ đã sớm bị ngũ mã phanh thây rồi.
Bộ dạng Thẩm Chanh giống như vẻ hận không thể xé ai đó, sắc mặt lạnh đến mức tận cùng, toàn thân không một chỗ không có tản ra khí lạnh.
Cô vừa ra tới, Thẩm Trung Minh liền liếc cô một cái, "Con là một cô gái, không thể ôn nhu một chút sao?"
Thẩm Chanh khẽ quát, "Ai cần cha lo!"
Thẩm Trung Minh uống một ngụm R*ợ*u xái, chậc chậc nói: "A, hôm nay lửa lớn như vậy?" (R*ợ*u xái; R*ợ*u nước thứ hai hàm lượng còn 60% - 70%)
Nói xong, cầm R*ợ*u xái trong tay đưa lên, "Đến uống một ngụm, R*ợ*u lần này tuyệt đối không phải năm đồng một cân, cha con cam đoan với con!"
Mắt Thẩm Chanh đỏ hoe, "Cút!"
Thậm chí cô đến nhìn cũng không nhìn Thẩm Trung Minh nữa, bước nhanh ra ngoài.
21 năm qua, đây là lần đầu tiên cô tức giận như vậy.
Hai tay cắm vào trong túi, Thẩm Chanh chạy bộ dọc theo đường quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa.
Tối hôm qua vừa mới mưa, trên mặt đất ướt nhẹp, một chiếc xe cấp tốc chạy qua, cô chưa kịp tránh lui, bị tung tóe một thân nước ***c.
Nước không tính là quá nhiều, lại làm cho trên dưới toàn thân Thẩm Chanh ướt đẫm.
Trên trán vài sợi tóc dài tán loạn lây dính nước ***c mà áp vào trên gương mặt, cả người nhìn có vẻ nhếch nhác không thôi.
Điểm ૮ɦếƭ người là bởi vì quần áo màu sáng ướt đẫm, mặc dù là vào buổi tối, cũng làm cho dáng người uyển chuyển này như ẩn như hiện.
Nước ***c theo gương mặt, giọt giọt rơi xuống, .
Chật vật không chịu nổi....
Két!!!!
Tiếng thắng xe chói tai vang lên, một chiếc xe thể thao dừng lại ở ngoài một mét xa.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, một gương mặt xinh đẹp thò ra từ cửa sổ xe.
Một ánh sáng đối địch, bắn ra từ trong mắt đối phương.
"Ơ, Thẩm đại tiểu thư, thật là trùng hợp!"
Đối phương chào hỏi cách rất đặc biệt, có thể ngay cả chính cô cũng không rõ lắm, đây là đang mỉa mai cười nhạo hay là châm chọc?
Thẩm Chanh liếc cô ta một cái, đưa tay lau đi nước bẩn trên mặt, cong khóe môi đẹp mắt là, "Là rất khéo."
Giọng nói của cô không có một chút phập phồng, khiến người ta đoán không ra giây phút này tâm trạng của cô là tốt hay xấu.
Đối phương nghe tiếng, tháo mắt kính xuống, cười ha ha nói: "Vừa rồi .... Xin lỗi nha! Nếu biết là cô, tôi liền không đi đường này rồi!"
Thẩm Chanh nhíu mày, nụ cười bên môi càng thêm nồng đậm.
Thấy cô không nói gì, đối phương càng thêm đắc ý hí hửng, "Vốn định chở cô đoạn đường, nhưng nhìn trên người của cô, thật bẩn ...."
Giữa những hàng chữ đều mang theo dao găm, hận không thể cắt Thẩm Chanh đến da tróc thịt bong.
Có đôi khi, ghét một người cũng kịch tính như vậy.
Người lái xe tên là Hạ An An, và là bạn cùng trường của Thẩm Chanh.
Đã từng bởi vì chàng trai mình vây quanh Thẩm Chanh, nên liền trở mặt với Thẩm Chanh.
Từ nay về sau, hai người đường ai nấy đi, không liên hệ với nhau.
Vô cùng ăn ý mà chán ghét lẫn nhau!
"Bẩn?" Thẩm Chanh đột nhiên vui vẻ, "Người \'Sạch sẽ\' giống như cô vậy, có phải là chỉ cần nhìn thấy người có thể xác và tinh thần khỏe mạnh không có bệnh lây qua đường S*** d*** thì cô mới thật lòng phẫn hận không?"
Đối phó loại gái điếm hư hỏng này, cũng không cần kỹ thuật hàm lượng quá tốt?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc