Chọc Giận Bảo Bối - Chương 02

Tác giả: Hề Yên

Muộn như vậy rồi mà còn ăn mặc tùy ý lảng vảng ở trên đường, hơn nữa dáng dấp tướng mạo đẹp như hoa, người đàn ông nào thấy cũng nhịn không được sẽ nhìn thêm vài lần.
Rất rõ ràng, Thẩm Chanh trở thành đối tượng nhìn chăm chú của đám ma men kia!
Vừa nhìn thấy đối phương có ý không tốt tới gần mình, cô liền lập tức muốn đi.
Đáng tiếc đối phương người đông thế mạnh, rất nhanh sẽ ngăn cản đường đi của cô.
Thẩm Chanh nhíu mày, cảnh giác lùi về sau một bước, ngay sau đó xoay người muốn đi.
Nhưng những con ma men kia cũng không cản không được, trực tiếp tách ra vây cô vào giữa, ánh mắt hèn mọn bỉ ổi không ngừng biến hóa từ trên xuống dưới.
"Em gái nhỏ, chao nhiêu tiền một đêm vậy!" Một người đàn ông có dáng dấp khó coi muốn ૮ɦếƭ trong đó cười đến vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi, híp mắt nhìn chằm chằm bộ phận trước *** Thẩm Chanh, "Theo mấy anh đây vui đùa thật tốt một chút, sẽ không bạc đãi em đâu, ha!"
Vẻ mặt cứng nhắc, Thẩm Chanh nhẹ nhàng nhíu mày.
Cô không nói gì, chỉ là đang tìm vị trí, tìm thời cơ, chuồn đi.
"Ơ, là người câm à!" Người đàn ông cười ha ha, "Không nói gì cũng không sao, dáng dấp thủy nộn như vậy, chỉ liếc mắt nhìn thôi cũng đã sướng đến không được rồi!"
Nói xong, bàn tay to mập một phát bắt được tay Thẩm Chanh kéo vào trong ***.
Thấy thân thể tên đàn ông chán ghét sắp dính sát, Thẩm Chanh sốt ruột, nhấc chân hung hăng đá vào đũng quần của hắn.
"Sướng em gái mày á!"
Bị đá một cái như vậy, khuôn mặt tên đàn ông đó đều tái đi rồi.
Lập tức buông lỏng tay, che đũng quần lại đau đớn kêu to.
Thừa dịp lúc này, Thẩm Chanh xoay người bỏ chạy.
Tên đàn ông bị đá vẫn thống khổ ôm đũng quần, vẻ mặt nhếch nhác, mang theo vẻ mặt cực kỳ rầu rĩ lớn tiếng rít gào: "Mấy anh em, bắt người đàn bà này lại! Đi ra đứng đường vậy mà vẫn còn cuồng như vậy, xem ông đay có làm ૮ɦếƭ cô ta không!"
Vốn là uống đến say không còn biết gì, lúc này xem như tìm được mục tiêu, mấy con ma men trực tiếp đuổi theo.
Bởi vì quá muộn, trên đường hoàn toàn không có người.
Thẩm Chanh không có một chút dừng lại, cũng quên đi chuyện đi mua băng vệ sinh, trực tiếp chạy về phía nhà.
Nhưng mấy con ma men kia thật sự rất hăng hái, nhấc chân đuổi theo, vẫn luôn chạy theo sau lưng cô thật chặt.
"Kít,...."
Tiếng thắng xe chói tai phá vỡ cả bầu trời đêm, một chiếc xe sang trọng dừng lại ở trước mặt.
Cửa sổ xe được quay xuống, khuôn mặt người đàn ông trên ghế sau rất lạnh lùng tuấn tú, giống như Tu La trong Địa ngục.
Ánh mắt mang theo vài phần trêu tức nhìn thấy Thẩm Chanh thở dốc, lại nhìn mấy con ma men đuổi theo phía sau, hiểu rõ tình cảnh của cô.
"Lên xe."
Giọng nói Thi Vực lạnh như hàn băng, giống như có thể đông cứng tất cả chung quanh.
Tài xế nhanh chóng xuống xe mở cửa xe, hơn nữa cung kính nói một câu với Thẩm Chanh, "Tiểu thư, mời lên xe."
Thẩm Chanh đứng tại chỗ, thật sự là không có một chút cảm tình với gương mặt tuấn mỹ đó.
Gương mặt từng bị cô tát hai bàn tay này, cô vẫn còn nhớ kỹ đấy.
Năm mét, cha mét, hai mét, một mét ....
Mấy con ma men đúng thật là mặc kệ tất cả, trong chớp mắt liền đuổi theo.
Trước có sói sau có hổ, đây mới là tình cảnh hiện tại của Thẩm Chanh.
"Lên xe!"
Anh mở miệng lần nữa, rõ ràng còn bá đạo hơn trước.
"Con đàn bà xấu xa, xem hôm nay ông đây có *** mày không, mẹ kiếp!" Tên đàn ông bị đá đến mệnh căn giống như nổi điên xông trên phía trước.
Nhưng Thẩm Chanh vẫn không phục, nói gì cũng không chịu trên xe Thi Vực.
Cô mở bước chân muốn đi ra, cổ tay mảnh khảnh lại bị người ta một phát nắm chặt lấy, nhiệt độ bàn tay, đủ để đốt cô thành tro bụi!
Sau một khắc, hai chân cô đã cách mặt đất, cả người bị Thi Vực bế lên, sau đó cứng rắn nhét vào trong chỗ ngồi phía sau.

Xe lao nhanh đi, bỏ rơi mấy con ma men kia ở thật xa.
Trong xe, nhiệt độ thoáng giảm xuống vài phần.
Bởi vì vào buổi tối, trong xe tối đen, không thấy rõ biểu tình trên mặt chữ điền kia là gì.
Khuôn mặt Thi Vực che dấu dưới ánh đèn lờ mờ, cười trầm thấp nói, "Muốn trốn tôi, hửm?"
Thẩm Chanh liếc anh một cái, "Tôi trốn anh làm gì thế, buồn cười."
Nghe giọng nói khinh thường như thế, Thi Vực chỉ nhíu mày, lạnh lùng quét nhìn Thẩm Chanh, "Đang ở nơi nào."
Thẩm Chanh dời tầm mắt, môi cong lên, "Bản thân tôi có chân, chẳng lẽ không tự đi về được sao? Ai cần anh lo!"
Thi Vực là con cưng của trời, có quyền, có tiền, có sắc.
Tự nhiên sẽ có liều lĩnh không ai bì nổi .
Xưa nay luôn là phụ nữ chủ động dính sát, khiến trái tim người ta yêu thích, nhưng người phụ nữ trước mắt này, lại hoàn toàn ở bên ngoài sự khống chế của anh.
Anh giương môi, miệng chứa nụ cười nhạt sâu không lường được.
Ngũ quan xinh xắn, hình dáng khuôn mặt rõ ràng, ở trong xe tối đen này, càng lộ ra vẻ quyến rũ.
Thậm chí không có chút tỳ vết nào.
Thẩm Chanh xê dịch về phía bên cạnh, tựa đầu dựa vào ở trên cửa kính xe.
Gió đêm theo nửa cửa sổ lái xe thổi vào, vài tóc dài tán loạn mất trật tự ngăn ở trước trán của cô.
Cho dù như vậy, lại không có ảnh hưởng mỹ cảm chút nào, ngược lại tăng thêm mấy phần quyến rũ.
"Xoay mặt tới đây." Giọng nói của anh, lạnh đến mức tận cùng.
"Nếu như tôi không quay thì sao?" Thẩm Chanh không có quay đầu, chỉ đang dùng thanh cao của cô đi khiêu chiến cực hạn của anh.
Không?
Anh sống 26 năm, đây vẫn là lần đầu tiên có người dám nói cái chữ này ở trước mặt anh.
"Em có thể thử xem." Giọng nói lạnh xuống đến cực điểm, là uy hiếp lộ liễu.
Thẩm Chanh cười ha ha, "Thử? Xin lỗi, tôi không có sở thích kia!"
Rất hiển nhiên, kiên nhẫn của Thi Vực đã hao hết toàn bộ.
Khóe môi, xẹt qua một loại nụ cười khát máu.
Tài xế thông qua kính chiếu hậu nhìn anh, chỉ một ánh mắt, liền hiểu dụng ý của anh.
Giẫm phanh xe, đỗ xe sang bên cạnh, sau đó nhanh chóng xuống xe.
Thẩm Chanh thấy thế, không nghĩ nhiều, đưa tay muốn mở cửa.
Đáng tiếc, Thi Vực cũng không tính cho cô cơ hội này!
Két một tiếng....
Cửa xe khóa lại!
Trong nháy mắt, không gian thu hẹp đầy những khí tức quỷ dị ....
Thẩm Chanh không còn đường để đi, *** đột nhiên tuôn ra dòng chảy nóng hực.
Thậm chí cô có thể cảm giác được chất lỏng đó thấm ướt quần, chảy ra ....
Mẹ nó!
Cho tới bây giờ cũng chưa từng khổ sở như vậy.
Vốn bởi vì dì cả tới đột ngột mới ra ngoài mua băng vệ sinh, không mua được lại còn gặp phải mấy con ma men!
Gặp phải mấy con ma men còn chưa tính, vậy mà còn gặp phải người đàn ông này!
Có thể là bởi vì cảm nghĩ phập phồng, luồng nhiệt ở *** tới mạnh hơn rồi.
Mới mấy giây, Thẩm Chanh đã cảm giác được nơi nào đó ướt nhẹp một mảnh.
Thân thể cô cứng ngắc, dáng ngồi có chút kỳ quái.
Con mắt sắc bén xẹt qua trên dưới toàn thân Thẩm Chanh, lệ khí trong mắt, giống như có thể thấm vào làn da người ta, rồi lan tràn đến trái tim.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc