Cho Em Một Chút Ngọt - Chương 76

Tác giả: Dung Yên

Sau khi Hà Đào gửi kịch bản « Trường Độ » cho Tân Thất, rất nhanh liền nhận được phản hồi.
Trong tay đạo diễn Tân Thất hiện bây giờ không có bộ phim truyền hình nào đang được quay, sau khi xem kịch bản, ông ấy đã yêu cầu gặp nhà biên kịch ngay lập tức.
Ba người hẹn gặp nhau trong một phòng trà yên tĩnh.
Tân Thất năm nay đã gần 40 tuổi, vào hôm hẹn gặp,ông mặc một thân tây trang xuất hiện, đủ để thấy rằng ông ấy đối với Tống Thanh Y vô cùng coi trọng.
Sau khi chào hỏi,Đạo diễn Tân Thất trực tiếp nói với cô về mọi thứ bên trong kịch bản, từ cơ cấu kịch bản đến cách làm cho các nhân vật sáng hơn như thế nào,vv..vv.. Tống Thanh Y thỉnh thoảng gật đầu đáp ứng, tại những thời điểm quan trọng cô cũng tùy thời góp ý vào, trùng hợp lời nói khi nói ra đều rất hợp ý với Tân Thất,cuộc trò chuyện bởi vì vậy mà diễn ra đầy thú vị.
Mặc dù Hà Đào đối với kịch bản tiên hiệp căn bản không phải là người chuyên môn, nhưng dù sao cô ấy cũng có không ít kinh nghiệm trong điện ảnh và cả truyền hình, trong cuộc trò chuyện giữa ba người thường sẽ đưa ra nhiều ý kiến ​​mang tính xây dựng.
Ba người nói chuyện cùng nhau gần cả một buổi sáng, cuối cùng là thiết lập giai điệu chủ đề toàn « Trường Độ ».
Tống Thanh Y coi như là đã yên tâm phần nào.
Giọng nói của đạo diễn Tân Thất vang cao trong phòng mang theo nhiều phần kiêu ngạo "Thật sự không thể chờ đợi để thực hiện bộ phim này ngay bây giờ! « Trường Độ » là một tác phẩm rất tuyệt nó hẳn là bộ tiên hiệp thứ ba vô cùng thành công đây!"
Tống Thanh Y khẽ nhấp một ngụm trà, trong ly còn có chút nóng.Cô khẽ nói:"Tôi hy vọng ngài có thể làm kinh ngạc cả thế giới một lần nữa."
Đạo diễn Tân Thất nhìn về phía cô, trong mắt không giấu được tán thưởng " Tôi đã rất ngạc nhiên khi xem « Lý Tưởng Của Ta Quốc ».Trong mấy năm nay,tôi đã luôn muốn hợp tác với cô,nhưng mãi không tìm được cơ hội."
" Bữa ăn ngon không sợ bị trễ mà phải không?." Tống Thanh Y ôn hòa cười "Hiện tại cũng không muộn."
"Tốt!" Tân Thất nâng ly về phía cô " Cô nói đúng!Bây giờ vẫn chưa muộn!!"
Hai người lại hàn huyên một lúc, đem các vấn đề liên quan « Trường Độ » ấn định.
Bên phía các nhà tài trợ không thành vấn đề, trước mắt đem tên Tân Thất cùng Tống Thanh Y hai cái tên phô ra bên ngoài, ngay lập tức sẽ có những nhà đầu tư đập tiền ngay, chủ yếu là lập hồ sơ, chờ đợi các thủ tục phức tạp hơn được xem xét đồng ý, những trình tự này tương đối phức tạp, nhưng với Tân Thất mà nói bản thân ông đối với bộ phim này rất yêu thích, chắc chắn sẽ tìm ra quan hệ đả thông tất cả, cho nên trước mắt phiền toái nhất là diễn viên.
Định diễn viên, điều phối lịch trình của các diễn viên, đặc biệt « Trường Độ » lại là tiên hiệp nên đối tượng chọn cũng rắc rối hơn, ngoài các nhân vật chính, có không dưới 30 vai phụ, lớn và nhỏ, mỗi vai cần phải được lựa chọn cẩn thận.
Tống Thanh Y cúi đầu không biết đang trầm tư cái gì, Tân Thất quay đầu hỏi cô "Tống biên kịch, chúng ta người khôn không nói chuyện mập mờ, đối với diễn viên phương diện này, cô có ý kiến ​​gì về diễn viên không?"
"Tôi?" Tống Thanh Y khẽ ngẩng đầu "Ngài là đang hỏi tôi sao?"
"Đúng vậy." Tân Thất đạo diễn nói: " Tôi khác với những người khác! Bản thân tôi luôn cảm thấy nhà biên kịch có thể viết một kịch bản sống động tươi sáng như vậy hẳn nhất định phải có ai đó trong tim mình, bình thường tôi rất tin tưởng ánh mắt của các nhà biên kịch.Miễn là diễn viên mà cô đề nghị không có vấn đề gì, tôi chắc chắn khẳng định đều dùng."
Tống Thanh Y sửng sốt, tuy rằng ban đầu có nghĩ tới khả năng sẽ cùng đạo diễn Tân Thất thảo luận vấn đề diễn viên, nhưng không nghĩ tới ông sẽ như thế nói thẳng thừng ra như vậy,tuyệt không làm người khác khó xử cùng ngại ngùng.
Thật lâu sau, cô nhìn đạo diễn Tân Thất nói: "Tôi hy vọng nam diễn viên sẽ là Trình Dật."
Lúc đó Hà Đào vừa uống một ngụm trà, nghe vậy liền một ngụm phun ra, trực tiếp rơi xuống quần áo, sau đó còn ôm *** cúi đầu ho khan một trận, lúc sau mới ngẩng đầu lên.
Tân Thất hỏi: " Có chuyện gì vậy? Làm thế nào cô lại phản ứng cao như vậy? Đó có phải là người thân của cô không??"
Hà Đào vội vàng vẫy tay.
Tân Thất cau mày " Tôi nhớ cậu diễn viên này, hình như hai bộ lúc trước cô quay đều có cậu ta mà phải không?"
Hà Đào gật đầu "Là một diễn viên giỏi."
Tân Thất cầm di động lên kìm kiếm ảnh chụp Trình Dật, cẩn thận quan sát một lượt "Có vẻ như cậu ta rất thích hợp với nhân vật Từ Trường Ngự."
Từ Trường Ngự là nam chính trong « Trường Độ ».
Tống Thanh Y gật đầu.
Tân Thất tiếp tục hỏi: " Còn các diễn viên khác thì sao?"
Tống Thanh Y nói hết suy nghĩ của mình ngay từ lúc ban đầu ra, đạo diễn Tân Thất lần lượt tìm kiếm những bức ảnh của những người này, về sau kinh ngạc nhìn về phía Tống Thanh Y "Thật bất ngờ những gì cô vừa nói thật sự rất phù hợp với những hình tượng trong lòng tôi. Tống biên kịch, cô có phải đã sớm định?"
Hà Đào lắc đầu cười.
Tân Thất khó hiểu.
Tống Thanh Y ngẩng đầu, thần sắc nghiêm túc "Tôi không biết ngài có gặp phải tình huống này không. Thật ra,bản thân tôi khi viết « Trường Độ » ngay từ lúc ban đầu đều liên quan đến những người xung quanh tôi, một câu chuyện giống như một món quà tôi viết dành tặng cho họ."
Tân Thất cùng Hà Đào nhìn vào đôi mắt cô, thật lâu sau, Tân Thất nói: "Nếu bọn họ luôn sẵn lòng nguyện ý, hãy đến thử vai, chỉ cần kỹ năng diễn xuất không sai biệt lắm, vậy thì có thể tiến vào tổ."
Bởi vì bên phía đạo diễn Tân Thất có đội ngũ sản xuất chuyên nghiệp riêng mình, miễn là các diễn viên vào vị trí, khởi động máy rất nhanh.
Tống Thanh Y lúc này mới nở nụ cười, cầm lấy trong tay ly trà trước mặt nâng về phía Tân Thất kính một chút "Cám ơn đạo diễn."
***
Bởi vì Tân Thất còn phải đi gặp các nhà đầu tư, cho nên sớm rời đi.
Hà Đào cùng Tống Thanh Y trò chuyện lúc lâu, sau hai người cùng nhau bước ra ngoài, vừa đi một đoạn Hà Đào lại cười hỏi: "Cô cố ý vì Trình Dật mà viết ra « Trường Độ »?"
Tống Thanh Y mím môi, nhíu mày nói: "Cũng không tính là như vậy."
Dù sao trong kịch bản còn có Ngụy Gia, Từ Trường Trạch, Tô Giang đều là những người mang lại ấm áp cho cô, cô chỉ cảm động theo cảm xác muốn tạo ra một kịch bản như vậy mà thôi.
"Nếu cậu ta được nhận vai nam chính này cũng xem là bước tiến mới." Hà Đào nhìn cô,cười nói: "Lúc trước bởi vì quay « Cấm Chỉ Dự Mưu » mà tạo nên một làn sóng nhỏ một đợt, sau này « từng » được phát sóng, cuối năm kiểm kê lại,khẳng định sóng lớn, danh tiếng cùng lưu lượng đều rất tốt, tiền đồ sẽ không bị giới hạn như ban đầu. Lần này nếu nhận « Trường Độ » đến thời điểm chỉ cần phát lên, so với Trần Đạc năm đó còn cao và bạo hơn rất nhiều."
Tống Thanh Y mím môi, sau một hồi im lặng, cô thì thầm:"Hẳn nên là như vậy."
Kỹ năng diễn xuất của Trình Dật tốt hơn so với Trần Đạc năm đó.
Khi Trần Đạc ra mắt, bất quá mới 18 tuổi, hết thảy mọi thứ toàn dựa vào cảm xúc chính mình, không có trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, dựa vào tinh thần mạnh mẽ của lúc trẻ mà diễn « Lý Tưởng Của Ta Quốc ».
Trong quá trình quay phim, đạo diễn Tương Thư Tấn vài lần đều nghĩ muốn vứt bỏ nam nhân vật chính, nhưng nghĩ đến không có ai thích hợp hơn Trần Đạc, quan trọng nhất là Trần Đạc thật sự đam mê, luôn luôn tận hết sức lực luyện tập.
Nhưng còn Trình Dật thì khác! Anh không chỉ có tài năng thiên phú mà còn có kỹ năng. Khi sự tài năng và kỹ năng học hỏi chăm chỉ có thể tích hợp hoàn hảo vào cùng một người, đó mới là một thiên tài thực sự.
Khi quay « Cấm Chỉ Dự Mưu » thường đa số chỉ quay đúng một lần.
Đến « từng » tổng cũng nhanh chóng hoàn thành, thậm chí Trình Dật còn có thể căn cứ tình cảnh thích hợp mà sửa đổi vài câu lời kịch, điều đó khiến các nhân vật bên trong trở nên đầy đặn,sáng hơn rất nhiều.
Cùng xem anh quay hai bộ, Tống Thanh Y mới thực sự hiểu bao nhiêu năng lượng được chứa trong cụm từ gốc "Hậu tích bạc phát" phía dưới ẩn chứa nhiều đại năng lượng như thế nào.
Trình Dật ngủ đông nhiều năm, chỉ chờ một cái cơ hội để bay lên.
Không biết có phải bởi vì nhìn Sư Tuyền lọc kính nên bây giờ Tống Thanh Y nhìn Trình Dật cảm thấy anh rất giống bà ấy trong nhiều năm trước.
Không chỉ có ngoại hình, một ít động tác nhỏ, còn có cả một số biểu cảm, luôn luôn có bóng dáng của Sư Tuyền, điều này thực sự không tốt đối với một diễn viên.
Hà Đào sóng vai cô, cười hỏi "Cô bây giờ là thật tính toán tận tâm tận lực nâng cậu ta sao?"
Tống Thanh Y cười "Là anh ấy ưu tú. Những kỹ năng diễn xuất của anh ấy như thế nào,cô cũng đã từng biết và chứng kiến cơ mà."
Hà Đào gật đầu" Diễn xuất thực sự rất tốt, ngoại hình điều kiện cũng tốt."
Tống Thanh Y nhún vai "Thế cũng chưa đủ."
Hà Đào lại cười trêu ghẹo cô "Nhưng cô chính là vì cậu ta viết ra một kịch bản vô cùng tốt cơ mà. Kịch bản tốt mới có thể sấn diễn viên lên. Người chồng bé nhỏ của cô chắc chắn sẽ nổi tiếng trong tương lai."
Tống Thanh Y hơi hơi nghiêng đầu, nhìn cô.
Hà Đào nói những lời này hoàn toàn không có ác ý, cô biết.
Cũng chính là vì thân thiết, Hà Đào mới có thể nói đùa như vậy.
Sắc mặt Tống Thanh Y hơi thay đổi, vẻ tươi cười cũng cô đọng ở trên mặt mà Hà Đào chính là không nhìn ra cái gì, thoải mái cười nói: "Chúc hai người trăm năm hảo hợp, sớm tổ chức hôn lễ."
Tống Thanh Y mỉm cười cứng ngắc, không quan hệ đáp "Vâng."
Sau khi Hà Đào lái xe rời đi, Tống Thanh Y trở lại trong xe, thật lâu đều không khởi động.
Những lời Hà Đào nói ban nãy cứ quẩn quanh trong tâm trí cô.
Hóa ra những nỗ lực và tài năng của Trình Dật cố gắng cùng thiên phú dừng ở trong mắt người khác đều tự động chuyển hóa thành Tống Thanh Y nâng.
Giống như Trần Đạc trong nhiều năm.
Chỉ cần nhắc tới Trần Đạc, tất nhiên chắc chắn sẽ nghĩ đến người cộng sự vàng của mình là Thượng Nghiên cùng sau lưng chính là nhà biên kịch Tống Thanh Y.
Nói không ra là cảm giác gì, chẳng qua cảm thấy vô cùng lạc lõng.
Cô ném kịch bản ban đầu chuẩn bị cho Trình Dật trực tiếp vào ghế sau,sau đó khởi động lái xe về nhà.
**
Tân Thất là một đạo diễn rất chu toàn trong mọi chuyện, chỉ trong nửa tháng, ông đã quyết định tất cả các diễn viên. Phối hợp lịch trình phù hợp đâu vào đấy.
Ngụy Gia cùng mọi người có thể quay cùng nhau trong một bộ phim truyền hình, lại còn liên quan đến tiên hiệp, nơi linh hồn thần tiên và ác quỷ, giữa cái thiện và cái ác,những người thiện lương sẽ cùng nhau hàng yêu trừ ma, tâm trạng mọi người bên trong tự nhiên cao hứng, vì thế bọn họ chọn một ngày Chủ Nhật tốt, đến nhà Tống Thanh Y ăn cơm.
Ngụy Gia cùng Từ Trường Trạch đã ra mắt trên cùng một chương trình tạp kỹ,đồng thời hai người cũng đã ký hợp đồng với một công ty môi giới, hai người luôn có rất nhiều lịch trình chồng chéo tương tự nhau, vì lẽ đó mà cả hai đi cùng nhau đến nhà Tống Thanh Y.
Như lần trước, hai người mua đồ ăn nhẹ và một số nguyên liệu đơn giản, Trình Dật đi mở cửa, Tống Thanh Y vào phòng bếp rót nước cho bọn họ.
Sau cuộc gặp gỡ lần trước,đã quá lâu cô không tiếp xúc với họ nên có chút câu nệ.
Ngụy Gia cười cùng Tống Thanh Y chào hỏi "Chị dâu tốt."
"Tốt." Tống Thanh Y đáp lại,sau đó mang nước đặt trước mặt bọn họ.
Ngụy Gia đứng lên hướng về phía tủ lạnh"Trong nhà có coca sao? Em nghĩ nó sẽ khiến em vui vẻ ngay bây giờ,em đã bị cấm uống nó trong một tuần!!!."
"Có." Tống Thanh Y nói.
"Muốn a!!Ô ô ô, quá tuyệt vời!"
Từ Trường Trạch một phen nói: "Chị dâu, đừng cho cậu ta uống, tháng này đã béo 8 cân, người đại diện nói nếu cậu ta tiếp tục uống nữa, tháng sau liền cho cậu ta ăn đất."
Ngụy Gia: "..."
Đáng thương nhìn về phía Từ Trường Trạch "Trạch trạch, Coca là cuộc sống của tôi!!"
"Có ít thứ, so với cuộc sống còn quan trọng hơn." Mặt Từ Trường Trạch không chút thay đổi nói.
Tống Thanh Y nhất thời khó xử, cô biết rằng những người trong giới giải trí cần quản lý cơ thể và tất nhiên những thực phẩm nhiều calo như thế này tuyệt đối sẽ không chạm đến nhiều.
May mắn lúc này chuông cửa vừa lúc vang lên, không đợi Trình Dật đi, Tống Thanh Y trực tiếp xoay người mở cửa.
Ngụy Gia nhìn bóng lưng Tống Thanh Y đi xa, quay đầu nhìn về phía Trình Dật "Nam ca..."
"Không có thương lượng." Trình Dật nhíu mày nói: " Vai trò của cậu trong bộ phim tiếp theo là một trong những người tiên phong. Tôi sợ đến khi bắt đầu quay, đạo diễn sẽ phải tạm thời thay đổi diễn viên vì uống Coca quá nhiều, trở thành một quả bóng."
Ngụy Gia: "..."
Có lí do cùng bằng chứng, vô pháp phản bác.
Bên ngoài là Tô Giang,lúc đến cậu cũng ôm một túi lớn nguyên liệu nấu ăn, nhưng phần lớn là hải sản.
Một con cá vẫn còn sống trong túi, thỉnh thoảng vẩy một ít nước.
Tống Thanh Y vốn muốn phụ xách một ít, kết quả thấy nó thật sự vượt ra khỏi tâm lý của cô, mặt Tô Giang không chút thay đổi mang tới phòng bếp.
Bốn người bọn họ đều đến phòng bếp bận rộn, Tống Thanh Y đã trở thành người rảnh rỗi.
Vốn muốn đi vào phòng bếp trợ thủ, nhưng nhìn vào bên trong thật sự không bỏ xuống tâm lí lúc trước, đành phải thôi.
Ở trong phòng khách chơi di động, mở ra weibo.
Weibo Trần Đạc cùng Thượng Nghiên mấy ngày nay không có gì mới, mọi người giống như cũng dần dần quên những chuyện phát sinh lúc trước, dù sao đối với giới giải trí mà nói, mỗi ngày đều có tin tức mới xuất hiện, chỉ có một số việc khiến quần chúng vẫn nhớ.
Mà chương trình "Siêu lời nói" Trần Đạc tham gia như cũ vẫn duy trì nhiệt độ rất cao, không ít fans còn gửi hành trình, những bức ảnh đẹp trai kèm những đoạn video nhỏ đã cắt trong "Siêu lời nói".
Giống như chuyện lúc trước đều bị mọi người lựa chọn quên lãng.
Tống Thanh Y lười nhìn, nhanh chóng lướt qua.
Ngón tay vuốt ve màn hình, thật lâu sau, ấn tắt, cầm điện thoại bỏ trên bàn trà.
Trong lòng không có tư vị gì.
Một người ở phòng khách ngồi, cảm giác thời gian hao mòn cực kì chậm, kim giây rơi tí tách, cô đứng lên, tính toán định đi vào phòng bếp nhìn xem bên trong hay không có cái gì cần giúp đỡ, hoặc là còn có thứ gì không mua, cô sẽ ra ngoài.
Tiện thể giải sầu.
Bốn người ở trong phòng bếp xử lý hải sản, nói nói cười cười giọng nói không ngừng truyền đến.
Ngụy Gia chính là niềm vui của mọi người.
Ở giữa bọn họ luôn có một loại đặc thù hòa hợp ở chung.
Tống Thanh Y mới vừa đi qua, đang nâng tay tính toán mở cửa, không biết bọn họ trước đàm luận đến cái gì, dù sao tại một khắc, Tống Thanh Y nghe được Ngụy Gia kêu: "Nam ca."
Mang theo một tia cực kỳ hâm mộ.
Trình Dật lạnh lùng lên tiếng: "Sao?"
Ngụy Gia thở dài một hơi "Ai, em không muốn làm việc chăm chỉ nữa, em nghĩ muốn giống như anh tìm một phú bà nuôi."
Trình Dật: "Cút!"
Tay Tống Thanh Y chầm chậm rơi xuống.
Chẳng biết tại sao, cảm giác đáy lòng có một dây cung, giống như trong nháy mắt đứt đoạn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc